Trong lòng Tiểu Lệ có oán giận trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã bình ổn.
Nếu cô ta muốn sống tốt hơn, nhất định phải có trả giá.
Nhớ tới hàm răng sắc nhọn của Tiểu Liệp Báo hăm he cô ta, liền không rét mà run.
Thẩm Thường Hạo ngoài lớn tuổi hơn một chút, đủ để làm cha cô ta, còn lại không có điểm nào không tốt.
Hắn ta lớn lên cường tráng, nhiều năm sinh hoạt quân doanh, làm hắn trông cương nghị, quả quyết.
Người nam nhân này, vẫn đáng giá để cô ta phó thác.
Quần áo Tiểu Lệ đã nhanh chóng bị nam nhân lột xong, nhìn đến thân hình tuổi trẻ trơn bóng của cô ta, Thẩm Thường Hạo lập tức khống chế không được.
Không có bất luận thương tiếc gì, đã bất chấp người dưới thân bất lực rên rỉ, vội vàng chiếm hữu cô ta như vậy.
Tiểu Lệ cắn chặt môi, ngăn cản khóe miệng tràn ra âm thanh thống khổ, ngón tay trở nên trắng nắm chặt tấm ga.
Thật sự đau quá…… Vì sao không hề giống lần đầu cô ta tưởng?
Ủy khuất, không cam lòng trong nháy mắt nảy lên trong lòng, cô ta thút thít lên.
Sau đó, cô ta cảm giác nam nhân trên người áp sát vào mặt cô ta, nhẹ nhàng hôn nước mắt cô ta.
“Thật xin lỗi, không biết là lần đầu tiên của em.” Thẩm Thường Hạo lòng tràn đầy vui sướng, không ngờ cô vẫn là xử nữ!
Tuy nói lời như vậy, lại không có thay đổi, động tác ngược lại càng thêm thô lỗ. Mình là người nam nhân đầu tiên của cô, thật tràn đầy cảm giác hưng phấn và dục vọng chiếm hữu!
Kích tình xong, Thẩm Thường Hạo ôm cô ta an ủi: “Đừng khóc, lát nữa sẽ cho em một kinh hỉ.”
Hắn mặc quần áo, bảo người đưa tới một cái váy mới xinh đẹp.
Tiểu Lệ chết lặng mặc vào. Tuy rằng đã quyết định vứt bỏ tôn nghiêm mà tồn tại, nhưng trong một khắc thất - thân kia, cô ta vẫn khó chịu.
“Lại đây.” Thẩm Thường Hạo vô cùng thích người tình nhỏ thuận theo này.
Tiểu Lệ nhìn cái hộp trước mặt, mở ra trong chờ mong của Thẩm Thường Hạo.
Một viên viên thủy tinh trong suốt hiện ra trước mặt cô ta.
“Loại tinh hạch cực kỳ hiếm thấy, em đoán xem dùng để làm gì?” Thẩm Thường Hạo vỗ về khuôn mặt trăng nõn của cô ta, yêu thích không buông tay.
Tiểu Lệ lắc đầu.
Thẩm Thường Hạo cầm tay cô ta, đặt tinh hạch vào lòng bàn tay cô ta.
“Màu sắc của tinh hạch, thể hiện dựa theo thuộc tính của nó. Loại tinh hạch trong suốt này, hiện tại chỉ tìm thấy ba viên.”
Người không có dị năng, hấp thu tinh hạch xong nhiều lắm chỉ tăng cường thể chất. Cho nên Tiểu Lệ cũng không hy vọng lớn gì, chỉ gật đầu.
“Tới đây, cảm giác thân thể em biến hóa.” Thẩm Thường Hạo dẫn đường cô ta.
Tiểu Lệ nhắm mắt, sau một hồi.
“Chú, sao tôi lại có dị năng?” Cảm quan, trực giác của cô ta đều siêu cấp nhạy bén. Hơn nữa trong cơ thể cuồn cuộn sức mạnh không ngừng, như thể không bao giờ cạn kiệt.
“Ừ. Nó có thể giúp người thường thức tỉnh dị năng.”
“Cảm ơn chú!” Tiểu Lệ gục trong lòng ngực hắn.
Mình có, và dựa vào người khác, là hai khái niệm bất đồng.
Nếu chỉ là người thường, duy nhất cô ta có thể làm, là tìm chỗ dựa cường đại. Nhưng cô ta trải qua một lần phản bội, rất khó tin tưởng bất kỳ ai.
Hiện giờ, cô ta cũng có dị năng, như vậy đã có thể thông qua nỗ lực không ngừng thăng cấp!
Dù cho ngày nào đó, người nam nhân này cũng bỏ cô ta, cô ta còn có thể dựa vào chính mình không phải sao?
Thẩm Thường Hạo biết cô ta sẽ cao hứng. Đối mặt với mỹ vị tự đưa tới cửa, hắn không chút do dự lại lần nữa một ngụm ăn luôn.
Chờ đến khi hắn cảm thấy mỹ mãn ra khỏi phòng, cấp dưới tới hội báo.
“Cái gì? Bọn họ muốn tự mình rời đi?” Thẩm Thường Hạo cười lạnh, “Cho người ngăn bọn họ lại trước, tôi lập tức đến.”
Nhìn thoáng qua Tiểu Lệ đang ngủ say, sau đó khoá cửa phòng lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]