Editor: Ochibi
Từ Như Ý ngẩng đầu, nhìn mặt hắn. Giọng ôn nhu, cô nhẹ nhàng nói: “Dù cho cậu mãi luôn như vậy, mình vẫn thích.”
“Thật sao?”
“Thật!”
Nghe được cô trả lời khẳng định, Mộ Hàm Phong vui sướng. Ngay sau đó, hắn lại ảm đạm thất sắc.
Này, thật rõ ràng chỉ đang an ủi hắn thôi?
Tự hắn nhìn gương, cũng muốn phát giận, Như Ý sao có thể không ngại?
Nhưng mà, hắn vẫn giữ giọng điệu như không sao cả, “Dù gì tôi cũng không để ý diện mạo mình lắm, không sao cả!”
Từ Như Ý biết, kỳ thật hắn rất để ý. Cô mở miệng: “Mộ Hàm Phong, cậu còn nguyện ý ( làm bạn trai mình không)……”
Chỉ là, lời còn chưa nói xong, Âu Dương Phỉ Phỉ đã đi tới, “Mộ Hàm Phong……”
Thấy hai người bọn họ ở bên nhau, cô xin lỗi nói: “Rất xin lỗi, lát nữa mình lại đến.”
“Ách, không sao đâu. Lớp trưởng, cậu cứ nói bây giờ đi.”
“Vậy được, mình chỉ nghĩ đến hỏi một chút, đồ của bọn mình, muốn giao hay không?”
Thủ đô bên kia thành lập căn cứ. Bọn họ hiệu suất vẫn rất cao, đã sắp xếp bộ đội đóng quân ở các nơi, cũng thống nhất hộ tống an trí xong cho người sống sót.
Nhưng vật tư hiện tại khan hiếm, cơ quan chính phủ không có khả năng tiếp tế đông đảo người sống sót đến thế. Nên yêu cầu mọi người tập trung vật tư lại, sau đó từ bọn họ bảo quản và phân phối.
Mộ Hàm Phong khinh thường nói: “Đổi người khác thì còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/2444925/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.