Chương trước
Chương sau
Edit: Ochibi

Vận khí Mộ Hàm Phong cũng tốt, nếu thật sự đánh nhau với zombie dị năng cao hơn mình hai cấp trở lên, tuyệt đối chỉ có bị ngược thôi.

Nhưng mà zombie này bởi vì hấp thu tinh hạch đồng loại, vừa mới thăng cấp, cho nên cũng chưa mạnh lắm.

Mộ Hàm Phong một biểu tình “cậu không hiểu tôi”, khinh thường hừ nhẹ một tiếng.

“Trung nhị chứng của cậu vẫn chưa khỏi ha!” Từ Như Ý nhịn không được phun tào.

Mỗi ngày đều phạm một lần, cậu rất nhanh sẽ có thể đầy cấp đúng không? Thật là khắp chốn mừng vui mà!

“Tôi, tôi chỗ nào có?” Mộ Hàm Phong cãi lại.

“Cậu cảm thấy sao?”

“Tôi cảm thấy rất bình thường!”

Âu Dương Phỉ Phỉ nhìn hai người, cảm giác là một đôi tình nhân nhỏ đang ve vãn đánh yêu, một mình lặng lẽ đi rồi.

Phòng lại chỉ còn hai người, Mộ Hàm Phong đã hết gây tê, cả người đều đau đến tê dại, như hàng ngàn con kiến đang gặm cắn.

Nằm khó chịu, hắn giật giật thân thể, muốn đứng dậy. Động tác như vậy, miệng vết thương có dấu vết vỡ ra, hắn thở hốc vì kinh ngạc.

“Đừng nhúc nhích.” Từ Như Ý nhanh đỡ lấy hắn.

Mộ Hàm Phong theo bản năng giữ chặt cô, liên tiếp như vậy, hắn kéo luôn cô xuống.

Nhìn người nằm trên người mình, môi cô vừa lúc cọ qua mặt hắn, Mộ Hàm Phong chỉ cảm giác mặt lại bắt đầu phát sốt, vẫn luôn hồng đến bên tai.

Thân thể thiếu nữ thơm mềm đè bên trên, hô hấp ấm áp tràn vào trên mặt hắn, khiến Mộ Hàm Phong một trận tâm viên ý mã. Nhưng mà đau đớn thật nhanh đánh úp lại, lại làm hắn chịu dày vò nhiều lần.

“Thực xin lỗi!” Nhìn thấy hắn nhíu mày, Từ Như Ý vội vàng xin lỗi.

“Không có việc gì…… Khi nào tôi mới có thể xuống giường?”

“Cậu bị thương quá nặng, ít nhất nửa tháng.”

“A……” Giọng hắn ai oán.

“Mình sẽ bồi ở chỗ này mỗi này, nơi nào cũng không đi.” Từ Như Ý nhìn đôi mắt hắn, nói.

Mộ Hàm Phong cẩn thận nhìn cô.

Đôi mắt Như Ý thật là xinh đẹp, không hề thua kém với những tinh hạch loá mắt đó.

Nhưng mà cô muốn chính là 999 đóa hoa hồng, bản thân trăm cay ngàn đắng, thiếu chút nữa mất mạng mới có được một viên. Cảm giác muốn thổ lộ cô đều không đủ tư cách.

Hắn còn quá yếu. Một con zombie cấp bảy đã khiến hắn chật vật thế này. Nào có tư cách đứng bên người cô?

Mộ Hàm Phong âm thầm nắm tay. Nhất định phải càng thêm nỗ lực tăng lên thực lực của mình!

……

Từ Như Ý không có nói lỡ, không chỉ mỗi ngày bồi hắn, mà còn thay đổi đa dạng món ăn làm cho hắn.

Đoàn người mới ở bến tàu tìm được không ít thứ tốt, bao gồm gạo, rau khô, đồ hộp. Vừa lúc bổ sung dinh dưỡng cho hắn.

Những người khác bảo hắn có phúc, mỗi ngày đều có thể ăn món ăn Từ Như Ý khéo tay làm. Một đám đối với trù nghệ của cô kinh ngạc cảm thán không thôi.

“Mộ Hàm Phong thật là hạnh phúc, sớm biết Như Ý tốt như vậy, mình đã tiên hạ thủ vi cường rồi.” Lúc nhàn rỗi, hai nam sinh kia bắt đầu nói chuyện phiếm.

Lời mới vừa dứt, liền phát giác một tầm mắt lạnh băng.

“Xin chào! Sơ Vân Ca ~ Thật trùng hợp!” Bọn họ nhanh lấy lòng tiếp đón.

Haiz, ai không cho anh ta nói chuyện vậy? Cảm giác tồn tại thấp như thế, tôi đây luôn quên rằng có một người như vậy.

Anh giống như có thể không ăn không uống không ngủ, ngoài lúc cần thiết sẽ ra ngoài giết zombie thu thập tinh hạch bổ sung năng lượng, gần như vẫn luôn canh giữ ngoài cửa phòng nhỏ kia.

“Sơ Vân Ca thật đúng là si tình mà.” Hai người nhỏ giọng nói.

“Đúng vậy. Thành như vậy rồi, Như Ý không cần anh ta nữa, về sau làm sao bây giờ?”

Bọn họ đều không thể cùng anh giao lưu, nhiều nhất có thể xem hiểu cảm xúc anh.

Thật không biết, anh như vậy, nếu không ở bên cạnh Từ Như Ý, về sau có ai có thể hiểu anh.

10/3/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.