Edit: Ochibi
Hơn nửa ngày, Tư Đồ Phong mới lấy lại tinh thần. Nhìn Đa Cát vẫn cứ quỳ, cổ họng hắn nghẹn ngào. Đều do hắn, nếu là hắn phát hiện sớm một chút, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra!
“Nhị điện hạ, ngài hạ lệnh đi!”
“Huynh đệ đã lâu, ta không tra tấn ngươi nữa, ngươi được giải thoát rồi!”
Đa Cát quỳ trên mặt đất, hướng hắn dập đầu một cái.
“Nhị điện hạ, Đa Cát có tội, chết không đáng tiếc. Nhưng trước khi chết, Đa Cát hy vọng nhị điện hạ có thể đứng dậy một lần nữa.”
Tư Đồ Phong đã đi rồi.
Từ khi bắt đầu mọi chuyện, Đa Cát vẫn luôn bồi bên người. Mười mấy năm, Đa Cát lớn hơn hắn gần ba tuổi vẫn luôn đối đãi với hắn như đệ đệ ruột. Thay hắn ra mặt, giúp hắn giải quyết hết mọi phiền toái, bảo vệ hắn như sinh mệnh. Nhưng hắn vẫn không có cách tha thứ cho hành động của Đa Cát.
Tư Đồ Phong đi ra ngoài, nhìn cỏ lau mênh mang cách đó không xa.
Đều là hắn sai, hắn không nên nổi lên tham niệm, đi vọng tưởng nữ tử thuần khiết ấy.
Nếu như lúc trước hắn không có lòng hiếu kỳ, không muốn đi nhìn lén nàng một cái. Có phải tất cả đều sẽ thay đổi hay không?
Nhưng, hắn làm sao biết được, vừa thấy người ấy, đã khiến cho mình khuynh tâm?
Hắn thậm chí còn nhớ rõ, nàng cởi bỏ áo ngoài, chỉ có áo lót màu trắng, dáng người nho nhỏ lả lướt, còn có mái tóc rối tung. Nàng cau mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/2444781/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.