Chưởng quầy vốn dĩ không tin. Nhưng nhìn màu da Từ Như Ý: Tuy là trang phục nông gia, một thân vải bố thô, nhưng trên gương mặt thon nhỏ trắng nõn mang theo phấn hồng, bóng loáng tinh tế giống như tơ. Ngay cả anh chàng bên người cô, vừa thấy chính là trang phục nông dân, cũng không phải cái loại cẩu thả. Sắc mặt hắn hồng hào, ánh sáng rạng rỡ.
“Được, cô nương nói như vậy, ta tin là như vậy.” Chắc hẳn các cô cũng sẽ không chỉ vì một lần buôn bán này liền lừa hắn ta.
Bên kia Lâm Dật Dương cũng nghe đến sửng sốt.
Hắn tại sao cũng không biết Như Ý hiểu được nhiều vậy? Cô thông tuệ như thế, thiện lương như thế, hào phóng như thế, xinh đẹp như thế…… Nếu có thể đáp ứng gả cho hắn, nên có bao nhiêu tốt đẹp!
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 65, độ hảo cảm đối với nữ chủ Tần Tú Tú là 25. Này này, làm không tồi nha! 】
“Thêm nữa, chưởng quầy ngài có thể nói rượu này đến không dễ, mỗi ngày cung ứng có hạn. Do đó, sẽ có người nguyện ý ra giá mua cao hơn.” Từ Như Ý lại nói.
Chưởng quầy nghe xong, chủ ý này tuyệt lắm! Tuy mỗi ngày bán được không nhiều, nhưng sẽ làm khách nhân chủ động ra giá tranh mua, hắn ta lúc trước sao lại không nghĩ tới!
Sự thật chứng minh, rượu này thật sự bán ra giá tốt, trong lúc nhất thời thế nhưng thịnh hành toàn bộ kinh thành. Rất nhiều người mộ danh mà đến, khiến nhóm sai vặt suốt đêm đứng thành hàng trước cửa cửa hàng hắn ta.
Đương nhiên, đây đều là lời lúc sau.
Ba người ra tới, liền nghe có người ầm ĩ từ hành lang phía dưới.
“Gia chỗ nào không có tiền trả? Đã nói với các ngươi, hôm nay ta bị mất túi tiền, gia lập tức trở về cho người đưa lại đây!”
“Gia, bổn tiệm buôn bán nhỏ, một bàn này của ngài tiểu nhân không bồi dậy nổi!”
Từ Như Ý lấy ra mười lượng bạc, cười cười với Lâm Dật Dương một bên.
Âm thanh cô thanh thúy dễ nghe, tựa như chim sơn ca uyển chuyển: “Lâm đại ca, xem ra bạc chúng ta nhặt được đó là của vị công tử này đánh rơi.”
Từ Xuân một bên không rõ nguyên do, cậu lẩm bẩm: “Chúng ta khi nào……”
Lâm Dật Dương đã hiểu được. Giữ chặt Từ Xuân, phối hợp mà nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta liền đem trả lại cho vị công tử này.”
Trong lòng hắn dâng lên một cổ ấm áp.
Ở hoàn cảnh lạ lẫm thế này, hắn chính là người Như Ý thân cận nhất, cô thông minh, thiện lương như thế, Lâm Dật Dương tựa như cô là của hắn, cái loại kiêu ngạo này nháy mắt tràn đầy trong ngực.
Người bên kia nhìn bạc trong tay cô, hai mắt lại tinh tế đánh giá cô. Hắn tiếp nhận: “Được rồi, vậy đa tạ cô nương.”
“Không cần khách khí. Không nhặt của rơi là chuyện đúng mà.” Từ Như Ý cười cười.
Người nọ lại biết, trên người hắn chỉ có ngân phiếu, sao có thể có bạc như vậy? Thực hiển nhiên, cô nương này là vì giúp hắn thoát khỏi cảnh 囧.
Nhưng cô cũng không nói giúp đỡ hắn thanh toán như người khác, nói ra chẳng phải là chuyện khiến hắn rất mất mặt sao?
Cô không dấu vết mà nói dối, không chỉ có cho hắn mặt mũi, còn bao hàm tín nhiệm hắn. Chứng minh rằng cô biết, hắn là bị mất tiền thật.
Lúc này, hắn không có phương tiện dò hỏi tên cùng chỗ ở của nữ nhi, chỉ âm thầm ghi nhớ diện mạo của cô, quyết định sau khi trở về bắt người họa ra ảnh giống cô sau đó tìm kiếm.
Từ Như Ý không để ở trong lòng, cùng Lâm Dật Dương, Từ Xuân một đường ra khỏi tửu lầu.
“Lâm đại ca, thực xin lỗi. Tiền này có một phần của huynh, vậy mà ta tự mình làm chủ.”
“Muội tử, đây là muội kiếm về, muốn xài thế nào đều tùy ý muội.” Lâm Dật Dương hào phóng nói.
Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ lấy từ tay cô một đồng nào. Nhìn đến Từ gia càng ngày càng tốt, Lâm Dật Dương tự đáy lòng thay cô cao hứng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]