Edit: Ochibi
Cùng Từ Xuân trở về nhà, người Từ gia nhìn bọn họ thật sự lấy về nhiều tiền như vậy, một đám vui sướng hỏng rồi.
“Không nghĩ tới Như Ý lợi hại như vậy, thì ra là so với loại lương thực quý của chúng ta còn kiếm tiền nhiều hơn!” Từ gia gia cảm thán.
Từ Lương Thị duỗi tay ra tới: “Xuân Tử nhà ta hẳn là chia một nửa.”
Từ Như Ý thật ra rất sảng khoái mà cho nàng ta. “Đây, một nửa là thù lao cho Xuân Tử, nửa kia, là hy vọng về sau bên tai chúng ta có thể được thanh tĩnh.”
Từ Lương Thị vừa nghe, này rõ ràng chính là nói nàng ta đánh trống reo hò sao. Nhưng nếu phản bác, sẽ nói lên nàng ta không muốn một phần “phí ngậm miệng” kia.
Tiền này lấy thật hụt hẫng mà.
“Vậy đó, nương, người về sau ít nói vài câu đi.” Từ Xuân lấy kẹo lúc trước mua, cười hì hì ăn.
“Một cục đường đã thu mua được con, không tiền đồ!” Từ Lương Thị tức giận.
Từ Xuân thật ra không thèm để ý. Cậu hiện tại ngày càng thích tỷ tỷ này, cảm thấy cô hào sảng lại ngay thẳng.
“Đúng rồi, mơ này đó không phải còn chưa bán xong sao? Hai người ngày mai lại nhanh đi đi.” Từ Lương Thị phân phó.
“Không cần đại thẩm nhọc lòng, tự nhiên có người đến cửa - để hỏi.” Từ Như Ý thề son sắt.
“Ai? Ta mới không tin, thứ đồ kia của ngươi nổi tiếng đến vậy?” Từ Lương Thị khinh thường. Kiếm được chút tiền lời, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/2444629/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.