Edit: Ochibi
Cô đem những cái bình đó, bao gồm bình mơ ngâm lúc trước, toàn bộ đặt ở trong sân.
“Từ Như Ý, ngươi đặt nhiều bình như vậy ở chỗ này làm gì? Hiến tế hả!?” Từ Lương Thị đối với cô gần như bất mãn, rống to kêu to.
“Đây là sân nhà ta, làm gì cũng cần đại thẩm quản sao?”
“Từ Như Ý, hai mẹ con các ngươi chính là ăn của chúng ta dùng của chúng ta, không thể vong ân phụ nghĩa a!” Từ Lương Thị sắc sảo nói.
Kỳ thật bọn họ sớm phân gia, nhưng khoảng cách gần nhau. Sau khi phụ thân Từ Như Ý chết bệnh, gia gia nãi nãi* Từ gia thấy hai mẹ con không nơi nương tựa, có đôi khi sẽ chiếu cố hai người.
(*Gia gia, nãi nãi: Ông bà nội)
Ở Từ Lương Thị xem ra, đây là cực độ không công bằng.
Từ Như Ý lại biết, nương cô rất cần cù, cũng rất biết mang ơn. Tiếp nhận một chút ân huệ rồi, hàng năm làm hết việc mọi người, cơ hồ nàng một người lo hết, trong đất cũng chưa từng để cho người khác giúp quá nhiều.
Các nàng có thể nói là vẫn luôn là tay làm hàm nhai. Nhưng trong lòng đại thẩm đây, mẹ con các nàng lại vĩnh viễn chiếm tiện nghi nhà nàng ta.
“Cứ cho là ăn, cũng là ăn của Từ gia. Đại thẩm, thẩm đừng quên, chính mình họ Lương.”
“Ta…… Hay lắm ngươi Từ Như Ý, miệng lưỡi lanh lợi đúng không?” Từ Lương Thị nói bất quá, vén tay áo muốn đánh cô.
Dù sao nàng ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/2444620/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.