Chương trước
Chương sau
Edit: Ochibi

Từ Như Ý trở về nhà, sau khi nấu nước lạnh đem đi theo, lại quay về dưới chân núi.

“Lâm đại ca, uống nước đi.”

“A?” Lâm Dật Dương ngẩn người.

Hoá ra cô vì đi lấy nước cho hắn! Nhiều tri kỷ a! Mất mát vừa rồi lập tức tiêu tán ngay, thay vào chính là càng thêm nhiệt tình.

Hắn nhìn đến gương mặt trắng nõn của Từ Như Ý, bởi vì đi lại dưới ánh mặt trời mà trở nên hồng nhuận.

Trên xiêm y và tóc của cô, bởi vì đi trong rừng nên cỏ khô dính vào.

Tay hắn không tự chủ duỗi qua, nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Nói xong, liền chuẩn bị lấy cỏ kia xuống dưới.

Từ Như Ý rất nghe lời thấp đầu, ngoan ngoãn mà không nhúc nhích, mặc hắn dùng tay lấy cỏ xuống.

Trong rừng yên tĩnh, chỉ có ánh sáng mặt trời len lách qua từng nhánh cây chiếu vào trên người bọn họ, hình ảnh hai người ở bên nhau, nhìn qua vô cùng hài hòa.

Sau khi Lâm Dật Dương làm xong, mới cảm thấy có chút lỗ mãng, nhìn đến khoảng cách gần người như thế, tựa hồ có thể ngửi được u hương đặc biệt của thiếu nữ trên người cô.

Hắn mặt đỏ, nhanh lui về phía sau hai bước, “Ta, ta……”

“Cảm ơn huynh, Lâm đại ca.” Từ Như Ý hào phóng nói.

Lâm Dật Dương nhìn cô bình thản như thế, cũng không còn mất tự nhiên.

【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ+3, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 43, độ hảo cảm đối với nữ chủ Tần Tú Tú là 30. Làm không tồi nha! 】

Từ Như Ý chờ hắn hái đến không sai biệt lắm, hai người cùng trở về thôn.

“Từ gia muội tử, ta, ta phải chia nhau ở đây thôi, nếu không người khác thấy sẽ dị nghị.” Lâm Dật Dương chủ động buông quả nho, có chút thẹn thùng nói.

Tuy rằng ở nông thôn bần cùng này, nữ hài nhi ra ngoài làm việc cũng là chuyện bình thường, nhưng giữa nam nữ vẫn là phải tránh thân cận quá. Đặc biệt là hai người cùng xuất hiện ra từ một nơi yên tĩnh như vậy.

Liền tính hai nhà đã có hôn ước, cũng không cho phép bọn họ có thể như vậy.

“Được thôi, ta đây tự mình đem về. Vất vả rồi, Lâm đại ca!”

“Không vất vả không vất vả…… Cái kia…… Hẳn là!”

“Đến lúc rượu đã sẵn sàng, đầu tiên thỉnh Lâm đại ca uống.” Từ Như Ý cười. Cô phát hiện, dù trước kia thái độ ác liệt với Lâm Dật Dương, hiện tại hơi chút tốt một chút, liền sẽ khiến hắn ấn tượng với mình gấp bội. Kỳ thật cũng không phải là chuyện xấu.

Lâm Dật Dương thụ sủng nhược kinh, hắn vui sướng: “Được, ta đây cảm ơn muội tử trước.”

Tuy rằng hắn cũng không mong chờ rượu ủ ra tới có thể uống ngon bao nhiêu, nhưng lúc này đã hạ quyết tâm: Dù cho khó uống, hắn cũng sẽ uống hết tất cả..

Bọn họ đang nói chuyện, lúc này, một nữ nhân mặc sấn y hoa ngắn chạy bước nhỏ lại đây.

Nhìn thấy Lâm Dật Dương, trong mắt nàng ta hiện lên một tia kinh hỉ.

“Dật Dương, tìm được đệ rồi. Đây là tẩu tử ngâm đồ ăn, một người ăn không hết, các ngươi lấy về đi!”

“Tần tẩu tử, tẩu tử đem về ăn đi, quá phiền tẩu tử rồi!”

“Sao lại phiền. Các ngươi ngày thường chiếu cố ta rất nhiều, chẳng phải đó mới là phiền sao?”

“Đều là việc nhỏ, Tần tẩu tử đừng đặt trong lòng.”

“Đúng vậy. Cho nên tẩu tử cho đệ một ít dưa muối ngâm, cũng chỉ là việc nhỏ không tốn sức gì. Đệ nhận lấy ngay đi.”

Đây là nữ chủ Tần Tú Tú. Bởi vì nàng ta chăm chỉ giản dị cùng với lòng nhiệt tình, thường xuyên trợ giúp một ít thôn dân, rất được hảo cảm của mọi người.

Nàng ta tuy rằng là quả phụ, nhưng cũng chỉ mới hơn mười bảy tuổi. Về mặt tâm lý, Tần Tú Tú xuyên qua, cũng không tiếp thu nổi sự thật mình mình đã kết hôn. Cho nên biểu hiện ra ngoài, đó là một bộ thành thục có phong vận, bên trong lại là tâm tư cô gái ngây thơ hồn nhiên.

Nàng ta như vậy, vẫn khiến nam nhân thích.

19/1/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.