Edit: Ochibi
Từ Như Ý trở về nhà, sau khi nấu nước lạnh đem đi theo, lại quay về dưới chân núi.
“Lâm đại ca, uống nước đi.”
“A?” Lâm Dật Dương ngẩn người.
Hoá ra cô vì đi lấy nước cho hắn! Nhiều tri kỷ a! Mất mát vừa rồi lập tức tiêu tán ngay, thay vào chính là càng thêm nhiệt tình.
Hắn nhìn đến gương mặt trắng nõn của Từ Như Ý, bởi vì đi lại dưới ánh mặt trời mà trở nên hồng nhuận.
Trên xiêm y và tóc của cô, bởi vì đi trong rừng nên cỏ khô dính vào.
Tay hắn không tự chủ duỗi qua, nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Nói xong, liền chuẩn bị lấy cỏ kia xuống dưới.
Từ Như Ý rất nghe lời thấp đầu, ngoan ngoãn mà không nhúc nhích, mặc hắn dùng tay lấy cỏ xuống.
Trong rừng yên tĩnh, chỉ có ánh sáng mặt trời len lách qua từng nhánh cây chiếu vào trên người bọn họ, hình ảnh hai người ở bên nhau, nhìn qua vô cùng hài hòa.
Sau khi Lâm Dật Dương làm xong, mới cảm thấy có chút lỗ mãng, nhìn đến khoảng cách gần người như thế, tựa hồ có thể ngửi được u hương đặc biệt của thiếu nữ trên người cô.
Hắn mặt đỏ, nhanh lui về phía sau hai bước, “Ta, ta……”
“Cảm ơn huynh, Lâm đại ca.” Từ Như Ý hào phóng nói.
Lâm Dật Dương nhìn cô bình thản như thế, cũng không còn mất tự nhiên.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ+3, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 43, độ hảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/2444615/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.