Edit: Ochibi
Ngữ khí Tiêu Vũ Triết mang theo tuyệt vọng, “Bọn họ căn bản không biết thứ chúng tôi muốn. Bây giờ thì tốt rồi, bà nội muốn đi, về sau không cần bọn họ nhọc lòng nữa……”
Từ Như Ý nhẹ nhàng kéo tay anh, lòng bàn tay kia không có một chút độ ấm, giống với người của anh.
“Bọn họ cũng yêu cậu.” Từ Như Ý mở miệng, “Chỉ là cách bọn họ biểu đạt tình yêu sai mà thôi. Triết, tha thứ cho bọn họ, có thể chứ?”
Tiêu Vũ Triết nhìn cô.
Anh sở dĩ lạnh nhạt như thế, lạnh nhạt đến gần như vô cảm, ngoại trừ việc cha mẹ rất ít quan tâm, hỏi han chuyện của anh, đó là do bọn họ xem nhẹ bà nội.
Ở trong lòng bọn họ, tiền có thể đền bù hết tất cả.
Khi còn nhỏ, có bà nội bên cạnh, hỏi han anh ân cần.
Nhưng đến khi lớn lên, anh về nước. Bà nội thân thể không tốt, khả năng di chuyển lại hạn chế, bên kia điều kiện chữa bệnh tốt hơn, nên lưu lại nước Mỹ.
Hiện giờ, người thân cận duy nhất cũng sắp mất đi……
Tiêu Vũ Triết mệt mỏi nhắm mắt lại, chân mày trói chặt chưa buông ra.
Từ Như Ý nắm tay anh, dùng lòng bàn tay mình cho anh ấm áp.
Mười giờ sau
Nước Mỹ. Một bệnh viện tư nhân ở Los Angeles.
“A Triết, con đã đến rồi!” Mẹ Tiêu đi tới, muốn giữ chặt tay anh.
Tiêu Vũ Triết theo thói quen tính né tránh bà, nhưng anh đã dừng lại khi thấy Từ Như Ý đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/2444584/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.