Editor: Trầm Âm
Trên mặt Nghiêm Tiêu không còn một chút huyết sắc. Thời điểm lần đầu tiên Minh Ca đem hắn so sánh với chó, hắn chỉ cảm thấy khó chịu cùng bi thương. Chỉ là lần này, hắn lại cảm thấy xấu hổ, xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Vì sao cô có thể cười tủm tỉm nói ra loại lời nói như thế này? Nói như vậy, so với việc cô mắng, đánh hắn còn có lực sát thương lớn hơn.
Tay của hắn vô thức bắt lấy túi quần áo của chính mình. Cách một lớp vải, hắn gắt gao nắm lấy chiếc nhẫn kia. Giống như chỉ khi làm như vậy, hắn mới ngăn bản thân mình chạy trối chết.
Trong trí nhớ của hắn, cô gái nhỏ ngồi trên bàn đu dây, nhỏ xinh giống như búp bê Barbie càng ngày càng mơ hồ. Hắn hoảng hốt, lại nhớ tới đêm hôm đó, thân thể như tơ lụa của cô làm cho hắn nhộn nhạo!
"Minh Ca, Minh Ca......" Hắn bất lực, thấp giọng cầu xin, nhưng đến chính hắn cũng không biết kế tiếp nên nói cái gì.
Đây là cô gái từ nhỏ hắn đã sủng giống như em gái. Nhiều lúc, hắn còn muốn xem cô như bảo bối, sủng ở lòng bàn tay, sủng cô thành một cô gái không rành thế sự, vĩnh viễn đều sống trong hạnh phúc. Nhưng chính bản thân hắn lại là người đã huỷ hoại cô.
Minh Ca ăn uống no đủ, sau đó tự giác đi ngủ. Cô mới không rảnh để ý tới người này.
Ngày hôm sau, Tạ Ngọc phẫu thuật xong liền được đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phao-hoi-nu-phu-quyen-1/4001784/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.