Editor: Trầm Âm
Minh Ca vừa nói như vậy, đáy lòng Thích Vi hoảng sợ càng sâu. Thứ nàng ta lấy làm tự hào nhất chính là gương mặt, nó sẽ không có việc gì đi? Đôi tay nàng ta sờ lên mặt, nghĩ đến chính mình bi thảm như vậy, nước mắt lại rào rạt rơi xuống, “Vì cái gì lại đối xử với ta như vậy, vì cái gì?”
“Bởi vì muốn nhìn thấy bộ dáng khóc thút thít phát cuồng của ngươi một chút a!” Minh Ca trả lời rất là đương nhiên.
Như thế nào lại có một nữ nhân như vậy, làm sao nàng có thể nói ra loại lời nói này một cách đương nhiên như vậy! Thích Vi nhìn về phía Minh Ca bằng ánh mắt kinh sợ giống như nhìn thấy được một con quái thú dữ tợn uy vũ, cả người nàng ta cơ hồ không thể ức chế mà run rẩy, run rẩy đến mức lời nói cũng không biết nên nói ra như thế nào.
“Mẫu hậu, nhi tử thỉnh an mẫu hậu!” Viên Quảng Dập đã mười tuổi, đi đường cũng mang theo long uy, bước đi mạnh mẽ uy vũ. Hắn bước vào sân, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi nữ nhân đang quỳ rạp bên bậc thang. Hắn khom lưng hành xong lễ với Minh Ca, cũng không đợi Minh Ca nói bình thân, hắn đã tự mình đứng ở bên người Thích Vi, “Mẫu hậu, đây là làm sao vậy? Đi thật xa cũng nghe được trong viện của mẫu hậu truyền đến tiếng thét chói tai!”
Ánh mắt Minh Ca như điện xẹt qua Viên Quảng Dập, thấy Viên Quảng Dập tuy rằng hướng tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phao-hoi-nu-phu-quyen-1/4001763/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.