Tịch Duyên tức giận liền xông ra, nhưng nghĩ đến khả năng khác, lửa giận của hắn lập tức liền tiêu đi phân nửa.
"Bên cạnh cô ngoại trừ Tích Tích, còn có những người khác?" Tịch Duyên thăm dự hỏi.
Vừa rồi thời điểm Tích Tích gọi điện thoại cho hắn, còn tưởng rằng đối phương từ chỗ Dung Luật trốn thoát, tỉnh táo lại, mới phát giác ý nghĩa này không có khả năng.
"Nói nhảm, anh còn hi vọng chúng tôi có thể chạy đi?" Cố Thiển Vũ liếc mắt, nói chuyện càng không khách khí.
Mặt Tịch Duyên tái nhợt, hắn tức giận quát lớn: "Có thể hay không nói chuyện dễ nghe?"
Nữ nhân hôm nay ăn thuốc súng, còn dám chặn họng hắn, còn mắng hắn nói nhảm, ai cho cô lá gan?
Cố Thiển Vũ ha ha hai tiếng.
Nếu cô là nguyên chủ, thì đã sớm bạo tiểu JJ của hắn, còn TM nói chuyện dễ nghe, gặp quỷ đi rồi nói chuyện dễ nghe!
"Cô cười cái gì?" Thanh âm Tịch Duyên vài phần âm trầm, hắn cảm thấy nữ nhân này đang cười nhạo hắn.
Cố Thiển Vũ chịu đựng xúc động không nói "liên quan gì đến anh", cố gắng làm cho thanh âm của mình nghe cảm động.
"Cười anh suy nghĩ cho em a.... anh biết em trong tay Dung Luật, quan tâm em mới không thay đổi sắc mặt để em khó xử, làm cho Dung Luật hiểu rõ căn bản anh không quan tâm em, để cho hắn thả em sớm."
Nói xong Cố Thiển Vũ còn thâm ý liếc qua Thẩm Tích Tích, cô áp điện thoại nói tiếp: "Anh luôn luôn trước mặt người ngoài nói thích Thẩm Tích Tích, nhưng thực ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phao-hoi-nu-phu-muon-phan-cong/177573/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.