Cố Thiển Vũ không hy vọng Thẩm Tích Tích mang thai lúc này, mặc dù ghê tởm đôi cẩu nam nữ, nhưng bắt cô ép buộc phụ nữ có thai, tâm Cố Thiển Vũ có chút không được tự nhiên. 
"Tôi say tàu." Thẩm Tích Tích khuôn mặt trắng bệch, đứt quãng nói. 
Cố Thiển Vũ: "......" 
Lần đầu mới biết, người say tàu biết mình trên thuyền mới bắt đầu chóng mặt. 
Nếu Thẩm Tích Tích không biết mình trên thuyền, có phải liền không choáng. 
Nữ chính thế giới này làm cho người nhức cả trứng! 
Thẩm Tích Tích rốt cục ngừng nôn, cô quay đầu lại đáng thương nhìn Cố Thiển Vũ: "Có thể hay không làm phiền cô rót cho tôi một ly nước?" 
Cố Thiển Vũ: "......" 
Cố Thiển Vũ đen mặt, rót cho Thẩm Tích Tích một ly nước. 
Đem nước đưa đến tay Thẩm Tích Tích, Cố Thiển Vũ liền tính toán trở về tiếp tục ngủ, cô không muốn cùng người ngu ngốc lãng phí thời gian ngủ. 
Cố Thiển Vũ vừa nhấc chân đi ra ngoài một bước, góc áo cô đã bị người túm chặt. 
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thẩm Tích Tích ngẩng lên nhìn Cố Thiển Vũ: "Tôi chân mềm, cô có thể hay không đỡ tôi đến ghế sopha?" 
Mẹ nó, cái gì gọi là được một tất lại muốn tiến một thước, cái gì gọi là thuận cột liền trèo lên trên? 
Cố Thiển Vũ xem như thấy được, Thẩm Tích Tích không chỉ não tàn, mà còn con mẹ nó tự cho là đúng, điển hình cho chút ánh mặt trời liền sáng lạn. 
Lão nương là tình địch của cô, hay là nha hoàn của cô? 
Căn phòng này có camera, hình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phao-hoi-nu-phu-muon-phan-cong/177569/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.