Cha mẹ An Tử Tuyên không biết chuyện gì xảy ra, thấy thái độ nữ nhi nhà mình không tốt như thế, có chút xấu hổ hướng Hàn Hi Triệt cười cười.
"Cháu nhìn đứa nhỏ này, làm sao không lễ phép như vậy?" An Tử Tuyên mụ mụ ngay trước mặt Hàn Hi Triệt oán trách An Tử Tuyên một câu.
"Không có việc gì, a di, người để cho con cùng Tử Tuyên đơn độc nói chuyện đi, dù sao chúng ta tuổi tác tương tự, tâm tư của cậu ấy bao nhiêu cháu cũng có thể hiểu rõ." Hàn Hi Triệt mỉm cười.
Nhìn Hàn Hi Triệt dáng vẻ một mặt ôn nhu có kiên nhẫn, Cố Thiển Vũ lật ra một cái liếc mắt.
Gia hỏa này thật đúng là có thể chứa, rõ ràng chính là một con sói, hết lần này tới lần khác muốn giả thành một con dê.
An mụ mụ không biết bản tính Hàn Hi Triệt, thấy Hàn Hi Triệt phụ trách nhiệm như thế, bà cảm thấy rất có ý tứ.
"Vậy liền làm phiền cháu Hàn đồng học, a di đi cắt quả ướp lạnh chi các con." An mụ mụ mở miệng.
Nói xong An mụ mụ liền đi, trước khi đi đối với An Tử Tuyên trong phòng mở miệng: "Tuyên Tuyên, mau mở cửa ra, đừng không lễ phép như vậy, để Hàn đồng học đi vào đã."
Chờ sau khi An mụ mụ, Hàn Hi Triệt quét qua ôn nhu, hắn không nhanh không chậm gõ cửa phòng một chút.
"Tôi đếm ba lần, nếu như cậu không mở cửa, tôi sẽ nói cho mụ mụ cậu biết chúng ta bây giờ đang yêu đương." Hàn Hi Triệt thanh âm mang theo một tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phao-hoi-nu-phu-muon-phan-cong/1588590/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.