Nhiễm Tình đến Triển gia nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe qua loại lời này, bà ủy khuất hốc mắt đều đỏ.
Thấy Nhiễm Tình khóc, Triển Phi Dương mỉa mai chế giễu: "Thu hồi bộ này của tẩu, tôi cũng không phải Đại ca."
Lần này liền Triển Phi Dương ca ca đều nghe không nổi nữa, ông quát lớn Triển Phi Dương: "Cùng đại tẩu cậu nói chuyện như vậy?"
Triển Phi Dương cười lạnh: "Các người đều dung không được Tiểu Quả Nhi, vừa vặn cháu ấy dời qua ở cùng tôi."
Nói xong Triển Phi Dương cũng không để ý một phòng toàn người sắc mặt khó coi, sau đó ôm Triển Quả Nhi đi ra ngoài.
Triển lão thái thái nhìn Triển Phi Dương rời đi bóng lưng, gạt lệ thở dài: "Triển gia đây là tạo cái gì nghiệt rồi?"
Sau khi đi ra Triển gia, Triển Quả Nhi ôm chặt lấy Triển Phi Dương: "Tiểu thúc thúc, mẹ cháu bọn họ không cần cháu nữa, bọn họ muốn đưa cháu xuất ngoại."
Triển Quả Nhi khóc con mắt đỏ bừng, cái mũi đều là đỏ.
Trông thấy em thành dạng này, Triển Phi Dương đau lòng hôn một cái trán của cháu: "Họ không muốn cháu, tiểu thúc thúc muốn, về sau cháu liền chuyển tới ở cùng tiểu thúc thúc."
Triển Quả Nhi càng chặt ôm lấy Triển Phi Dương: "Ừm ân."
May mắn cô còn có tiểu thúc thúc, không thì cô thật sự thành cô nhi.
Triển Quả Nhi nước mắt đầm đìa nhìn Triển Phi Dương: "Cháu về sau cũng chỉ có tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc không thể bỏ rơi cháu."
"Sẽ không, tiểu thúc thúc chắc chắn sẽ không ném Tiểu Quả Nhi." Triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phao-hoi-nu-phu-muon-phan-cong/1588310/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.