Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố hạ màn, ánh đèn trên sân khấu mờ đi. Khi có ánh sáng trở lại, ánh sáng chiếu vào cây đàn piano, đối mặt với khán giả, chậm rãi đưa tay, nhấn phím đàn đầu tiên....
Cô Vương đã để Thịnh Noãn chơi bài mà cô đã chơi vào ngày thử đàn đó, bởi vì bản nhạc ngày hôm đó đã khiến cô vô cùng xúc động.
Ngay lúc này, theo giai điệu nhẹ nhàng trôi chảy, khung cảnh bữa tiệc dần trở nên yên tĩnh, trái ngược hoàn toàn với sự cuồng nhiệt mới vừa rồi.
Mọi người ngắm nhìn cô gái trên sân khấu, liền thấy cô như hòa hợp với tiếng đàn, cả người được bao phủ một vầng hào quang ấm áp mà thanh tao....
Cố Lan Phong đứng cách hội trường không xa.
Thực ra, kể từ ngay hôm đó khi Thịnh Noãn không do dự gì mà cứu Triệu Anh Tử trên sân thượng, quan điểm của Cố Lan Phong về cô đã thay đổi rất nhiều.
Cánh tay đẫm máu ấy đã khiến anh không ngừng tự ngẫm, một cô gái sẵn sàng cứu người vào thời khắc ấy, nội tâm sao có thể xấu xa như vậy được.
Anh biết trong buổi lễ kỷ niệm trường Thịnh Miên sẽ vắng mặt, và Thịnh Noãn là người thay thế để cứu vãn hiện trường, mặc dù anh không còn ghét Thịnh Noãn như trước, nhưng anh không thể ngờ, hôm nay cô lại nổi bật như vậy.
Cho đến giờ phút này, khi anh nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô gái trên sân khấu, khi cô ngẩng đầu lên, bóng dáng xinh đẹp, thanh tú như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phan-dien-qua-sung-qua-me-nguoi/3460404/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.