Người quản lí thấy cô là một cô bé thì có chút khinh thường, nhưng khi thấy mái tóc màu vàng nhạt hơi xoăn của cô, ông ta đột nhiên sửng sốt, thái độ bất giác thay đổi.Thịnh Noãn lấy ví ra, đếm mấy tờ tiền đỏ rồi nhét vào tay quản lí: "Trả ông."
Nói xong, cô xoay người đi tới trước mặt Diệp Nam Vỹ, cô hất cằm: "Này, không sao chứ?"
Diệp Nam Vỹ đứng dậy, không nói lời nào..
Thịnh Noãn nhướn mày: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi vừa mới giúp cậu, đây là cách cậu đối xử với ân nhân của mình sao?"
Diệp Nam Vỹ cau mày, mím môi im lặng.
Thịnh Noãn nhàn nhã đi về phía trước: "Đi theo tôi."
Diệp Nam Vỹ dừng lại, hít một hơi thật sâu và đi theo. Đi được một lúc, hai người dừng lại ở một ngã tư.
Thịnh Noãn đứng đó quan sát anh một lượt, rất có ý thức.
Sắc mặt Diệp Nam Vỹ vẫn rất nhợt nhạt, nhưng vẻ mặt hết sức thờ ơ: "Nói đi, lần này muốn tôi làm cái gì?"
Thịnh Noãn khịt mũi cười khinh bỉ: "Với bộ dạng hiện tại của cậu, tôi có thể bảo cậu làm gì?"
Nói xong, cô lại hỏi: "Có chuyện gì với cậu vậy? Rất thiếu tiền sao?"
Cô biết mình đang hỏi những điều vô nghĩa, Diệp Nam Vỹ cũng phớt lờ cô.
Thịnh Noãn cười lạnh: "Cậu đang làm việc cho tôi, có nghĩa là người của tôi, cậu ra ngoài làm việc cho người khác, để người ta đánh chửi, là muốn đánh vào mặt tôi sao?"
Thịnh Noãn tỏ vẻ không hài lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phan-dien-qua-sung-qua-me-nguoi/3460393/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.