Ngay khi mở mắt ra, anh gần như ngồi dậy ngay lập tức, đôi mắt tối sầm cảnh giác.... nhưng anh nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Y tá vừa vào, thấy anh ngồi dậy, lập tức khiển trách: "Làm gì vậy, kim tuột mất bây giờ, cậu đang tìm cái gì vậy?"
Diệp Nam Vỹ hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt anh ngay lập tức trở lên dịu dàng.
"Xin chào... cho hỏi, là người nào đưa tôi đến bệnh viện?" Diệp Nam Vỹ hỏi y tá.
Y tá vốn dĩ đang bất mãn vì bệnh nhân này tự ý dời chỗ của mình, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và ngũ quan tinh xảo của cậu thanh niên, cô cuối cùng cùng kìm nén sự khó chịu, đáp: "Là một cô bé trạc tuổi cậu."
Khi nói, y tá không khỏi cằn nhằn: "Tuổi trẻ, ra ngoài nếu bị thương cũng phải giữ thân trong sạch, không nên động đến những thứ đồ hỗn độn kia...Cậu vẫn còn trẻ, cơ thể rất dễ bị tổn hại."
Trong mắt Diệp Nam Vỹ thoáng xuất hiện một tia lạnh lùng, sau đó anh thấp giọng cảm tạ.
Sau khi y tá khám xong và dời đi, Diệp Nam Vỹ dựa vào giường bệnh, dùng bàn tay không cắm kim lấy điện thoại ra và bấm vào nhóm... anh dừng lại khi thấy tên Thịnh Miên.
Chậm rãi mở khung chat... Lúc này, anh chầm chậm nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi anh mất đi ý thức.
Anh nghĩ đến người đã dìu anh ra khỏi con hẻm trong lúc anh đang bối rối... và vết cắn khi anh suýt chút nữa mất kiểm soát trên xe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-phan-dien-qua-sung-qua-me-nguoi/3460389/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.