Lục Dã xuất hiện quả thật đã mở ra cho cô một con đường sống "Xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Dã nghiêng đầu nhìn Di Giai, dáng vẻ yếu ớt lúc này của cô khiến hắn có hơi bất ngờ. Tối qua ở trong quán rượu, nếu hắn nhớ không lầm thì cô còn có gan nhắc nhở mấy tên lưu manh búng tàn thuốc xuống bàn cơ mà? Giờ lại sợ một nam sinh? Hay tên này có gì khác thường? "À, tôi nhớ ra cậu rồi. Lục Dã." Trình Du ngẩn người giây lát liền nhớ ra. Ở kiếp trước, Lục Dã không những nổi danh trong giới lưu manh mà còn là một thương nhân vô cùng giàu có. Nhưng không phải mọi người đều đồn rằng hắn gay, rất lạnh nhạt với con gái hay sao? Cậu ta có chút ngạc nhiên khi Lục Dã lại xen vào chuyện này. Trong khi đó, Lục Dã chẳng quan tâm tới cậu ta mà chỉ cụp mắt nhìn Di Giai chờ đợi câu trả lời. Di Giai chớp mắt mấy cái, nhất thời không thể lên tiếng, chuyện này bảo cô phải giải thích thế nào đây? Thấy cô im lặng hồi lâu, Lục Dã nhíu mày lại, lúc này mới ngẩng đầu nhìn đến Trình Du trước mặt: "Đây rốt cuộc là có chuyện gì?" Trình Du há miệng, bản năng phục tùng đối phương ở tương lai khiến cậu ta muốn trả lời ngay nhưng đầu óc lại trống rỗng không biết phải nói gì. Bảo bản thân không nhận ra người này nên nghi ngờ cô không phải người bình thường? Còn mình là người trọng sinh nên mới phát hiện ra sơ hở? Chắc chắc tất cả mọi người sẽ nghĩ cậu có bệnh! Cho nên trong lớp cậu mới giữ im lặng, tìm cơ hội gặp riêng cô nói chuyện mà không làm náo loạn lên. Ngoài cậu và cô gái kia, sợ rằng không còn ai tỉnh táo để nhìn ra và chấp nhận sự hiện diện kỳ lạ của họ. "Tất cả... Chỉ là hiểu lầm thôi, Lục Dã." Yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc cậu ta cũng cắn răng nói. "Hiểu lầm? Hiểu lầm mà động tay động chân sao?" "..." Di Giai cũng không muốn tình hình trở nên căng thẳng, lúc này vội vàng kéo tay Lục Dã: "Không sao, không phải chuyện lớn. Bắt cậu ta xin lỗi là được rồi." Trình Du lập tức bắn ánh mắt hình viên đạn qua cô. Người này đóng kịch giỏi đấy, nhưng sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ bóc được lớp mặt nạ ấy ra thôi. Lục Dã nhìn Di Giai một thoáng, rốt cuộc cũng thuận theo ý cô, hất cằm với Trình Du, nói: "Xin lỗi đi." "... Xin lỗi." Trình Du cắn răng nói xong, đột nhiên thấy khóe môi cô gái đối diện dường như cong lên trong nháy mắt. Cậu ta sửng sốt, giây sau liền bùng lên lửa giận. Cái người đáng ghét kia quả nhiên có vấn đề!!! Lục Dã, mắt cậu rốt cuộc để đi đâu rồi hả? Không thấy trong lòng mình đang ôm một nữ quỷ sao??? Sự lạnh lùng sáng suốt như trong lời đồn đâu mất rồi?!!! "Đi thôi." Di Giai vội kéo Lục Dã đi trong ánh mắt hình viên đạn của Trình Du. Việc cô thấy phiền nhất bây giờ là cô và Trình Du cùng lớp, nên việc tránh mặt là không thể. Aizzz, lại có thêm một lý do để chuyển lớp nữa rồi... Khi đi ra ngoài hành lang, Lục Dã đột nhiên tránh khỏi tay cô, nhìn cô từ trên xuống: "Tôi còn có việc phải giải quyết. Cậu tự về lớp đi." Di Giai ngơ ngác, anh hùng cứu mỹ nhân xong, mỹ nhân chưa kịp lấy thân đền đáp anh hùng đã muốn bỏ đi sao? "Này..." "Lục Dã, mau tới đây." Ngay lúc cô định lên tiếng, mấy thanh niên phía bên kia hành lang đã trông thấy Lục Dã đứng bên này, nhanh chóng gọi hắn lại. Di Giai đành nuốt xuống mấy lời tán tỉnh, ưu sầu tránh sang một bên. Thấy bên kia là nhóm người mang dáng vẻ hổ báo ban nãy còn bàn cách ship dụng cụ tới trường, cô liền đoán vụ ngày hôm nay e là cần tới Lục Dã ra mặt. Nhưng hắn có lo được không nhỉ? Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn gì chứ? Ước gì có thể biết trước tương lai! Cạch! Di Giai quay đầu lại, thấy Trình Du cũng đã đi ra, cô chớp mắt rồi bỗng nhiên tự vỗ đầu. Người biết trước tương lai đang ở đây còn gì? Giờ đi ra hỏi trước kết quả liệu cậu ta có trả lời không nhỉ? Tiểu Kiều: Tặng quà đê mn ơi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]