Trên xe buýt là các bao lớn bao nhỏ đựng bánh mì và sữa bò.
Đây đều là lương thực do những người trong quân ngũ bất chấp nguy hiểm chuyển đến. Lúc đầu mọi người bị mất bình tĩnh, thấy lương thực liền tranh nhau, hiện tại chỉ còn lại có nhiêu đây.
Trên xe buýt có khoảng 50 người. Mà đống bánh mì và sữa bò cũng không còn nhiều. Theo bình quân mà nói, xác thật không qua nổi ba ngày.
"Còn nữa, nếu tìm được vật tư, nộp lên một nửa, một nữa giữ lại." Giọng điệu của Lê Viện nhàn nhạt, vỗ roi trong tay. "Đừng bất mãn. Nếu như không nộp lên, thì không được đi theo đoàn xe. Mấy người có thể tự hành động một mình. Đến lúc đó sống hay chết, không liên quan gì tới tôi."
"Cô gái này..." Một người già vừa định lên tiếng, đã bị Tống Văn không kiên nhẫn đánh gãy.
"Ô, cụ này, ông đừng cậy già mà lên mặt. Chúng tôi không phải quân nhân, nên không có nghĩa vụ giúp các người. Chúng tôi còn đang bận tìm người nhà của mình đây!"
Người già kia lập tức im lặng.
Nhóm quân nhân bị thương, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào hai người trẻ tuổi. Nếu như bọn họ bỏ đi, đám người này còn có thể sống bao lâu?
Lê Viện nhìn về phía Tả Hạo Lâm.
"Anh nhìn xem đã chiều bọn họ thành cái dạng gì kìa? Nếu như để cho bọn họ hiểu các quy tắc khi mạt thế đến, các anh cũng sẽ không bị tổn thất nhiều đồng đội như vậy. Có thể làm người tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-toi-roi/2191581/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.