Sau khi ngẫu nhiên gặp được vị quân nhân kia, Lê Viện và Tống Văn không trì hoãn, lập tức tìm xe mới tiếp tục lên đường.
Nhưng bọn họ đuổi gấp như vậy cũng không theo kịp Mạnh Hoán, chỉ có thể chạy theo tuyến đường có sẵn.
Ngày thứ ba, Lê Viện ngồi ở ghế phụ, nhìn vụ ồn ào cách đó không xa.
“Dừng một chút.”
Tống Văn dừng xe.
“Sao vậy?”
Lê Viện kéo cửa xe, vụt cây roi trong tay.
Vút!
Vút vút!
Vụt vài cái liên tiếp, đám người náo loạn rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
Khi Tống Văn chạy tới, trông thấy chính là mấy chục người nam nữ già trẻ vây quanh nhóm người quân nhân bị trọng thương, vừa rồi bọn họ còn ra tay với nhóm người bị thương này.
Khi Lê Viện xuất hiện, nam nữ già trẻ vừa rồi còn ra vẻ dữ tợn lui về phía sau vài bước, sắc mặt kinh hãi nhìn cô.
“Lại gặp mặt, vị quân nhân.”
Tả Hạo Lâm che đồng đội sau lưng, khắp nơi trên người đều là vết thương, bộ quân phục còn bị xé thay đổi hình dáng.
Hắn nhìn cô gái đang cười có chút tùy ý, trong mắt hiện lên cảm kích.
“Cảm ơn.”
“Tại sao mấy người đi đả thương quân nhân? Chẳng lẽ thấy hiện tại là mạt thế, không có ai chừng trị mấy người, cho nên có thể làm xằng bậy sao?” Tống Văn cả giận.
Một người đàn ông trung niên bước ra, nghẹn đỏ mặt quát: “Bởi vì đám quân nhân vô dụng này, mà người nhà của chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-toi-roi/2191575/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.