Lê Viện lái xe, chạy băng băng trên đường phố.
Đám zombie nghe thấy âm thanh đuổi tới. Cô mặt không đổi sắc mà đâm từng con.
Cửa kính xe bị bắn đầy các loại chất lỏng đủ màu sắc, cô cũng làm như không thấy, tiếp tục chạy về phía trước.
Thành phố A cũng là một nơi phồn vinh. Nhưng hiện tại số lượng zombie còn nhiều hơn so với con người. Như vậy chắc hẳn những người còn sống sót vô cùng hối hận vì đã lựa chọn sống ở một nơi phồn hoa này. Nếu là một thành phố nhỏ bình thường, zombie sẽ không nhiều như vậy, nói không chừng nếu như may mắn còn có thể có cơ hội sống sót. Mà ở nơi này, tỷ lệ tồn tại được là rất nhỏ.
Đương nhiên, mặc dù tỷ lệ tồn tại nhỏ, vẫn còn có cơ hội. Nếu chịu ngồi chờ chết, vậy hoàn toàn không có cơ hội nào.
Nhà nước vào lúc này đã sớm tê liệt, chờ nhà nước đến cứu trợ, còn không bằng chờ chết.
Người thanh tỉnh giống như Lê Viện cũng không phải số ít. Cho nên, trên đường vẫn còn những người sống sót đang ra sức chống cự.
"Cứu tôi với... Dẫn tôi đi..."
Tiếng cầu cứu truyền tới từ bốn phương tám hướng.
Những người này đang trốn trong phòng, nhìn thấy có người đi ngang qua, liền ra sức van xin. Nhưng bọn họ căn bản không dám bước chân ra khỏi phòng.
Lê Viện cũng không phải người tốt gì. Hiện tại phải tăng cường thực lực bản thân, cố sống sót ở nơi gian nan này mới là quan trọng nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-toi-roi/2191553/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.