Lê Viện sắng giọng: “Ai thua ai thắng còn chưa biết đâu! Đắc ý cái gì chứ?”
“Chúng ta cứ thử xem.” Tô Trạch Phong dứt lời, hắn rút côn thịt ra, lại cắm mạnh vào.
Lần này hắn đụng phải hoa hạch của Lê Viện, kích thích khiến cô hét chói tai.
“A…”
Lê Viện chịu một đòn kích thích, hoa huyệt nhanh chóng co rút.
“Shh!” Tô Trạch Phong tách hai chân Lê Viện ra, nhìn đóa hoa mềm mại mấp máy. “Kẹp chặt đến như vậy, có phải rất thích côn thịt của anh trai không hả?”
Lê Viện rên rỉ: “Ưm… Có bản lĩnh… Trực tiếp đại chiến đi, xem ai bại trận trước. Chơi tính toán thì có bản lĩnh gì?”
“Được, là em nói đấy nhé.” Tô Trạch Phong không nói chuyện, hắn tách hai chân cô rộng hơn chút, miễn cho cô lại cố ý dùng sức kẹp hắn.
Tiếp theo là màn nam nữ đại chiến, bọn họ đều không cam lòng yếu thế. Tô Trạch Phong nghĩ mọi cách thọc vào rút ra ép thịt non của cô, Lê Viện bắt được cơ hội liền kẹp chặt côn thịt của hắn.
Cứ như vậy giằng co hơn nửa tiếng, hai người mệt đến mức thở hồng hộc, cuối cùng Lê Viện vẫn bại trận trước.
“Không được… sắp ra… A…”
Mồ hôi trên trán Tô Trạch Phong chảy xuôi xuống. Thấy Lê Viện cao trào, hắn tăng tốc độ nhanh hơn, làm cho Lê Viện càng chịu thêm kích thích sau cao trào.
“A… Chậm một chút… Không được… hỏng mất… anh trai tốt… Anh thắng… Em nhận thua có được không? Bỏ cuộc… Không được nữa…”
Tô Trạch Phong đắc ý, nhưng lại không có ý buông tha cô. Hôm nay hắn phải cho cô biết ở trên giường nên nghe theo ai.
“Về sau tôi muốn đâm em, em phải ngoan ngoãn nằm, mở tiểu huyệt ra để tôi đâm em nghe thấy không?”
Tô Trạch Phong nói lời thô tục có chút vô lại, mà khuôn mặt xinh đẹp kia như phụ trợ cho hành vi của hắn, có loại cảm giác gặp phải lưu manh.
Lê Viện bị hắn đâm đến nỗi không còn sức nói chuyện. Cô thở hổn hển, cảm nhận cây côn thịt đang quậy phá bên trong cô.
Tô Trạch Phong nhanh chóng thọc vào rút ra mấy chục cái, cuối cùng cũng bắn tinh dịch.
Hai người ôm chặt lấy nhau.
Lê Viện cảm nhận sự ướt át dưới thân, cô nhíu mày nói: “Làm cả người đều có mùi rồi, lát nữa ai cũng biết chúng ta đã làm gì mất. Anh bảo em phải gặp người ta thế nào đây?”
Quần áo trên mặt đất đều nhăn dúm dó. Mà lớp trang điểm của cô, cùng với kiểu tóc đã sớm rối loạn. Lúc này căn bản không dám đi ra ngoài. Chỉ có thể chờ những người khác kết thúc bữa tiệc.
“Người đại diện của em chắc là có chuẩn bị quần áo dự phòng cho em?” Tô Trạch Phong cầm lấy áo sơ mi mặc lên.
Quần hắn dính không ít tinh dịch, cũng không thể mặc lại. Lúc này nếu có người chụp được dáng vẻ của hai người, cho dù có quan hệ xã giao tốt cũng không giải thích được.
“Em gọi điện thoại cho chị Chu.” Lê Viện lướt tìm số của Chu Xảo Huệ. “Chị Chu, phiền chị mang quần áo dự phòng của em lên lầu, em ở phòng nghỉ. Với lại, chị nói cho người đại diện của Tô ảnh đế một tiếng, bảo cậu ta cũng tìm một bộ quần áo đến đây.”
Sau một lúc lâu, bên kia điện thoại cũng không đáp lại.
Lê Viện có loại dự cảm không ổn: “Chị Chu?”
“À!” Giọng nói thuộc về Hạ Mân vang lên. “Bảo bối, xem ra em chơi vui quá nhỉ.”
Tay Lê Viện run lên, biểu tình trở nên rối rắm.
Tô Trạch Phong nhìn ra điều gì, hắn cướp điện thoại từ trong tay cô, nói với đầu dây bên kia: “Người phụ nữ này là của tôi. Họ Hạ, chúng ta so bản lĩnh thử xem."
“Được, tôi chấp nhận khiêu chiến của cậu.” Hạ Mân nói xong, ném điện thoại cho Chu Xảo Huệ đang run bần bật bên cạnh.
“Này…” Chu Xảo Huệ nói: “Lâm Lâm, vừa rồi Hạ ảnh đế nhận điện thoại, nên chị không nghe được em nói cái gì. Em có chuyện gì à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]