"Tôi không cần anh, chỉ cần bọn họ, như vậy được rồi chứ?"
Lê Viện trừng mắt nhìn hắn.
Tô Trạch Phong cười lạnh: "Cô trêu chọc tôi, sau đó nói không cần? Cô xem tôi là cái gì?"
"Tôi không trêu chọc anh, là anh trêu chọc tôi." Lê Viện nghiêng đầu. "Nếu anh không chấp nhận bọn họ, vậy chắc là chúng ta không thể nào rồi."
Tô Trạch Phong cúi đầu cắn môi cô.
Hắn không muốn nghe những lời làm cho người ta bực mình.
Hiện tại hắn chỉ biết một việc, đó chính là thân thể hắn sắp nổ mạnh.
Người phụ nữ này đã châm lửa, thì phải dập lửa cho hắn.
Cái miệng nhỏ chỉ biết nói ra lời khiến hắn tức giận kia, còn không bằng chặn nó lại. Chỉ cần ngăn chặn nó, sẽ không nghe thấy những lời không muốn nghe nữa.
"Không được... Buông ra... Ưm... Không được..."
Lê Viện đẩy hắn.
Tô Trạch Phong ôm cô đi đến trước bàn, trực tiếp vạch ra quần lót, côn thịt nhắm ngay hoa huyệt chuẩn bị tiến vào.
Lúc này, âm thanh vặn chốt từ ngoài cửa truyền đến.
"A? Sao lại bị khóa? Đúng rồi, hình như có chìa khóa."
Lê Viện đẩy Tô Trạch Phong: "Quần áo... Quần áo..."
Tô Trạch Phong nhìn cô một cái: "Xin tôi đi."
Lê Viện lạnh nhạt nghiêng đầu.
Tô Trạch Phong thấy cô như vậy thì không còn cách nào. Hắn nâng người, côn thịt đâm thẳng vào hoa huyệt.
"A..."
Lê Viện mở to hai mắt nhìn.
Cô thế nào cũng không ngờ là lá gan của Tô Trạch Phong lại lớn như vậy. Ngoài cửa còn có người, hắn lại dám làm xằng bậy.
"Thật chặt..." Tô Trạch Phong thở hổn hển. "Sướng quá... Bảo bối, em đúng là vưu vật."
"Có người... Có người tới..." Lê Viện bị hắn chọc tức. "Anh nhanh đuổi đi."
Cho dù tính cách cô có cởi mở, cũng không có đam mê làm tình trước mặt người lạ.
Tô Trạch Phong thở dốc, nói về phía ngoài: "Ai đấy?"
Nhân viên công tác đang tìm móc khóa nghe thấy giọng nói thì lập tức dừng động tác lại.
"Ấy... Bên trong có người à?"
"Ừm. Tôi đang nghỉ ngơi, không muốn bị quấy rầy." Tô Trạch Phong đè nén giọng nói.
Thế nhưng ở nhân viên ở đây đều là người lâu năm. Nghe giọng nói của Tô Trạch Phong, lại còn ở trong trường hợp này, nào còn không rõ cái gì chứ?
"Thật xin lỗi, quấy rầy rồi. Tôi lập tức rời đi." Nói xong, tiếng bước chân của nhân viên công tác dần đi xa.
Tô Trạch Phong xoa một bên vú của Lê Viện, trong mắt tràn đầy bỡn cợt.
"Hiện tại có thể động rồi chứ?"
Lê Viện lạnh nhạt nghiêng đầu.
"Anh đây là cưỡng hiếp."
"Cưỡng hiếp? Hóa ra bảo bối thích phong cách này. Được! Tôi thanh toàn em."
Tô Trạch Phong bị cô chọc tức cười.
Hắn rút côn thịt ra, nhấc chân Lê Viện lên, lại đâm sâu vào.
"A..." Lê Viện hô to. "Anh nhẹ chút..."
"Nhẹ chút làm cái gì? Em không phải thích loại cảm giác này sao? Bảo bối, tôi đang cưỡng hiếp em. Cảm giác được không? Côn thịt tôi đang bên trong đấy."
Tô Trạch Phong nhanh chóng thọc vào rút ra.
Tốc độ của hắn thực nhanh, mỗi một chút đều cắm vào chỗ sâu nhất.
Hai đùi Lê Viện bị hắn bẻ ra, hắn có thể tinh tường nhìn thấy hình ảnh tiểu huyệt Lê Viện bị côn thịt hắn đâm xuyên qua.
Lê Viện cắn môi, khống chế tiếng rên rỉ của mình.
Cô không muốn thua.
Nhưng mà người đàn ông này quá tuyệt vời.
Bộ phận sinh dục của bọn họ tương thích như vậy.
"Kêu lên! Cho tôi nghe giọng em." Tô Trạch Phong cho tay vào miệng cô. "Đừng cắn hỏng. Tôi tiếc lắm đấy."
Lê Viện đỏ hốc mắt, gắt giọng: "Người xấu."
"Đúng, tôi là người xấu. Hiện tại người xấu đang dập em." Tô Trạch Phong sắp bị Phó Lâm Lâm chọc điên rồi. "Sướng quá! Kẹp chặt tôi sướng quá."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]