Hắn ước gì ‘Phó Lâm Lâm’ cách Cố Tử Hoán xa một chút.
“Có chuyện gì vậy?”
Rõ ràng trong lòng khó chịu, còn phải bày ra bộ dáng rộng lượng. Nếu không sẽ thể hiện chính mình không được phóng khoáng.
“Anh có tin em không?” Lê Viện ôm cánh tay Lam Y Thành làm nũng. “Nếu anh tin tưởng em, thì cho em đi đi!”
“Đây không phải vẫn đề tin hay không, mà là vì sự an toàn của em.” Lam Y Thành không có cách nào, nhéo cái mũi nhỏ của cô. “Hắn là đàn ông, em là phụ nữ. Nơi đó lại là địa bàn của hắn. Nếu hắn muốn làm gì, em còn có thể chạy thoát ư?”
“Bọn em đã ly hôn. Nếu em không muốn, hắn còn có thể cưỡng ép em sao? Dù gì cũng là tổng tài của tập đoàn Cố thị, sẽ không hèn như vậy đâu?” Lê Viện nói.
“Nếu em nguyện ý thì sao?” Lam Y Thành nhướng mày nhìn cô. “Lúc trước chỉ vì hắn, ngay cả anh cũng vứt bỏ.”
Lê Viện chột dạ.
“Lâm Lâm, đừng cho hắn lại có cơ hội làm tổn thương em. Nếu hắn thật sự yêu em, thì sẽ không ra tay với em tàn nhẫn như vậy. Em phải biết là nếu không có anh, ngay cả giới giải trí em cũng không có nổi một chỗ đứng.” Lam Y Thành ép cô vào tường, chân thành nhìn cô.
“Anh đang dùng mỹ nam kế sao?” Lê Viện ôm lấy cổ Lam Y Thành, cả người treo trên cơ thể hắn, hai chân kẹp lấy eo thon của hắn.
Lam Y Thành hơi nhích thân thể, đồ vật cứng rắn kia chống đỡ hoa tâm cô, hô hấp của hai người đều trở nên nặng nề.
“Đừng quậy, em cần phải đi một chuyến.” Lê Viện thiếu chút nữa mềm nhũn.
“Có thể đi. Có điều…” Lam Y Thành vén váy ngủ cô lên. “Đêm qua vì hầu hạ ma men em hơn nửa đêm, thiếu chút nữa nghẹn chết. Để cho anh thoải mái chút.”
“Anh muốn thoải mái như thế nào?” Lê Viện chớp mắt, khiêu khích nhìn hắn.
Thời điểm Lê Viện lại lần nữa bò xuống từ trên giường, mặt trời đã lên cao ba sào. Dưới ánh mắt ai oán của Lam Y Thành, cô lái xe đi đến nhà họ Cố.
Xe là của Lam Y Thành. Tuy hiện tại cô không thiếu tiền, nhưng cũng không cần mua xe chuyên dùng cho mình. Một là chưa có dịp, hai là không cần thiết.
Cố Tử Hoán đứng trên ban công, nhìn Lê Viện lái xe tiến vào tầm mắt chính mình.
Là đối thủ một mất một còn với Lam Y Thành, đương nhiên Cố Tử Hoán sẽ không nhận nhầm xe của hắn.
“Phu nhân…” Khi Lê Viện bước xuống xe, người giúp việc mở cửa nghênh đón.
Lê Viện nhàn nhạt liếc nhìn người giúp việc: “Gọi sai rồi. Tôi không phải phu nhân của các người. Xin gọi tôi là Phó tiểu thư.”
“Vâng, Phó tiểu thư.” Người giúp việc sửa miệng. “Tiên sinh đang chờ cô ở trên lầu.”
“Tôi tới đây tìm Mimi. Cô mang Mimi đến cho tôi là được.” Lê Viện đứng ở cửa nói.
Sắc mặt Cố Tử Hoán tối đen. Hắn đứng trên ban công, nhìn cô gái phía dưới.
“Mimi ở chỗ tôi, cô tự lên lấy. Không đi lên, chẳng lẽ sợ tôi ăn cô à?”
Lê Viện nhướng mày, cười khẽ: “Cố tổng nói đùa. Dù gì anh cũng nuôi nó lâu như vậy, tôi xác thật phải cảm ơn anh.”
Người hầu lấy dép lê cho Lê Viện thay.
Lê Viện lên lầu, đẩy cửa đi vào thư phòng Cố Tử Hoán.
“Cố tổng, xin phép.”
Vừa mới bước vào, một cánh tay vươn tới ép cô từ phía sau, đặt cả người cô trên tường.
Lê Viện vươn chân, đá về phía hạ thân Cố Tử Hoán.
Cố Tử Hoán tránh khỏi, lúc này mới không biến thành thái giám.
Vừa rồi cô dùng lực độ không lưu tình chút nào, nếu như thật sự đá trúng, không tàn cũng phế một thời gian.
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà.” Cố Tử Hoán vì chính mình toát mồ hôi lạnh.
“Quá khen.” Lê Viện mỉm cười. “Cố tổng, tôi tới đây, đây là mười vạn, xem như phí nuôi nấng Mimi. Về sau sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với nhau.”
Cố Tử Hoán không nhận chi phiếu của cô.
Hắn nhéo cằm Lê Viện, thật sâu mà nhìn cô: “Phó Lâm Lâm, thủ đoạn của cô còn lợi hại hơn so với trước kia. Lam Y Thành, Hạ Mân, Tô Trạch Phong, tất cả đàn ông đều vì cô mà xuất đầu. Có phải rời khỏi tôi rồi, công phu trên giường của cô trở nên lợi hại, cho nên mới thu phục được nhiều đàn ông như vậy phải không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]