"Đại ca, mẫu thân là phu nhân Hầu phủ, quản lý lớn bé trong nội viện, cần phải dựa theo quy củ mà làm việc. Huynh đừng làm mẫu thân khó xử."
Đường Ngọc Kiều thấy "Nguyễn Vũ Phỉ" chỉ nói dăm ba câu đã muốn chạy mất, màn diễn tuồng hôm nay làm sao có thể để trắng tay như vậy được, đành mở miệng ngăn cản, mạo hiểm đắc tội với Trần Dịch Sâm.
"Không biết phu nhân nhà ta đã phạm phải tội gì?" Trần Dịch Sâm cười mỉa nhìn Đường Ngọc Kiều. "Từ trước đến nay nàng cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, chỉ ở im trong viện. Làm sao lại chọc đến các ngươi rồi? Muốn gán tội thì thiếu gì lí do? Ta thấy là các ngươi đang muốn bắt nạt nàng thì có."
"Đại Lang đã nói như vậy, khiến mẫu thân thật muốn để cho phụ thân con tới xét xử. Từ ngày Nguyễn thị gả vào đây, toàn bộ trong phủ chướng khí mù mịt. Nó ỷ vào tướng tá trẻ đẹp của mình, quyến rũ Đại Lang cả ngày làm ra chuyện không đứng đắn. Chưa kể đến sẽ ảnh hưởng tới thân thể Đại Lang, chỉ với tác phong hành động của nó, có khác gì so với nữ nhân thanh lâu không? Người như vậy lấy đâu ra tư cách trở thành phu nhân tướng quân? Lấy đâu ra tư cách trở thành con dâu trưởng của Hầu phủ ta?" Uông thị đi tới, tức giận nói.
Lúc này Trần Dịch Bắc mới biết vì sao mà Uông thị tức giận. Hắn ta nhìn "Nguyễn Vũ Phỉ" bằng ánh mắt phức tạp.
Đã tận mắt chứng kiến qua hành động phóng đãng của "Nguyễn Vũ Phỉ" và Trần Dịch Sâm, đương nhiên hắn ta biết rõ đối với mẫu thân quy củ mà nói chuyện này khó tiếp nhận cỡ nào. Khó trách lại làm nghiêm trọng như vậy gây phiền phức cho nàng. Nếu đổi lại là tính tình của hắn ta trước kia, chỉ sợ cũng sẽ không tha thứ cho nữ nhân này.
Nhưng hiện tại hắn ta đã là người bị mê hoặc rồi. Một nữ nhân yêu nghiệt như vậy, chỉ cần là nam nhân chân chính đều không có biện pháp xem nhẹ mị lực của nàng.
"Nếu như thân thể có suy sụp, thì cũng là việc của ta. Mẫu thân đại nhân chỉ cần quản tốt nhi tử của mình và hậu viện là được, chuyện của ta không cần người nhọc lòng." Trần Dịch Sâm kéo Lê Viện ôm vào trong ngực. "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Tự ta làm quỷ phong lưu, còn nhi tử của người cứ ở đấy mà làm Liễu Hạ Huệ."
"Con cũng là nhi tử của ta. Kể từ khi bước vào trong cái nhà này, ta đã có trách nhiệm chăm sóc, quản giáo con." Trong mắt Uông thị đầy vẻ không cam lòng.
"Những lời này đi nói cho Tĩnh an Hầu đại nhân nghe là được rồi. Đừng lấy mấy lời hư tình giả ý đó ra lừa ta." Đáy mắt Trần Dịch Sâm hiện lên sự chán ghét. "Người cũng đã đến đây đông đủ, vậy ta sẽ lặp lại lần nữa. Nếu sau này có ai lại tới tìm phu nhân ta gây phiền toái, thì đừng trách ta không khách khí. Bàn tay của Trần Dịch Sâm này quen nhất là máu, chém vài người cũng không tính là gì. Cứ coi như giết nhầm, Hoàng Thượng cũng sẽ không trách tội ta."
Hắn ôm lấy Lê Viện xoay người rời đi, không thèm để ý đến đám người đang tức đến giơ chân đằng sau. Cho đến về lại sân viện của mình, Trần Dịch Sâm mới búng nhẹ một cái lên trán cô.
"Không phải ta đã nói rồi sao? Nếu bà ta có tới tìm nàng, nàng cũng không cần để ý. Nếu như ta tới muộn một chút, không chừng sẽ phải nhặt xác cho nàng."
Lê Viện bám lấy cánh tay Trần Dịch Sâm làm nũng: "Bọn họ mới không dám! Đường đường là đại phu nhân, nếu như ta chết trong viện của bọn họ, chưa nói tới người đời sẽ chỉ vào lưng họ chửi rủa, chàng cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ đúng không?"
"Đừng có đánh giá cao chính mình. Nếu nàng bị hại thật, thì ta lại cưới thêm nương tử mới." Trần Dịch Sâm cợt nhả nói.
"Chàng sẽ không quên được ta!" Lê Viện cầm lấy bảo bối dưới thân hắn. "Trừ ta ra, còn ai có thể hầu hạ được chàng? Nữ nhân khác có làm chàng thỏa mãn như ta không? Phu quân..."
Trần Dịch Sâm bế xốc Lê Viện lên, bước nhanh về phía giường lớn.
"Ta vẫn nên để cho bọn họ bắt nàng lại thì hơn. Nàng chính là tiểu yêu tinh hút linh khí người mà. Sớm muộn gì ta cũng sẽ chết ở trên người nàng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]