Chương trước
Chương sau
Trần Dịch Sâm bắt lấy cổ tay Lê Viện, sải bước vào trong đại đường.

Đường Ngọc Kiều nhìn bóng dáng hai người, quay sang nói nhỏ với Trần Dịch Bắc: "Bắc lang, có phải đại ca tức giận rồi không?"

Trần Dịch Bắc dịu dàng cười nhìn Đường Ngọc Kiều: "Đồ ngốc, chẳng lẽ bởi vì huynh ấy tức giận, nàng phải gả cho huynh ấy sao? Hiện tại nàng đã là người của ta rồi."

Đường Ngọc Kiều vẻ mặt xấu hổ: "Bắc lang, chàng nói bậy cái gì đó? Thiếp đương nhiên là người của chàng. Đời này chỉ là của một mình chàng."

Vào lúc Trần Dịch Sâm và Lê Viện cùng nhau bước vào đại môn, tầm mắt mọi người đều khóa chặt trên người bọn họ. Là loại ánh mắt như có như không hàm chứa ác ý, tựa như từng con rắn độc khoác lên mình bộ da người, phun lưỡi xè xè nhìn hai người, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo và ác độc.

Trần Dịch Bắc cùng Đường Ngọc Kiều cũng theo sau bước vào. Những đôi mắt kia mới vừa rồi còn như muốn giết người lập tức thay đổi, tựa như xuân về hoa nở sau mùa đông lạnh, băng tuyết hòa tan, chỉ còn xuân ý dạt dào.

"Nếu như tất cả đều đã tới đông đủ, chúng ta sẽ bàn về việc hai kiệu đưa sai phòng ngày hôm qua." Tĩnh An hầu nhìn về phía hai tân nương tử. "Các con có gì muốn nói không?"

Đường Ngọc Kiều và Lê Viện là dâu mới bước vào cửa, loại chuyện này đâu tới phiên hai người mở miệng. Tĩnh An hầu ngoài miệng nói vậy, nhưng cũng không phải thật sự muốn hỏi bọn họ. Nữ nhân chỉ có thể sống phụ thuộc, vận mệnh nằm trong tay nam nhân. Thậm chí đến chuyện sống chết của hai người cũng phải phụ thuộc vào sắc mặt của Trần Dịch Sâm và Trần Dịch Bắc.

"Đại ca, đệ cũng không dự đoán được là lại phát sinh ra chuyện xấu hổ như vậy. Nhưng sự việc đã thành ra thế này rồi, chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Vì mặt mũi nhà ta, huynh và đệ cứ giải quyết trong êm đềm vui vẻ đi. Có điều chuyện hôm qua đã chứng minh một điều, mối nhân duyên của chúng ta đều do ông trời sắp đặt sẵn. Không bằng hiện tại cứ thuận theo số trời đi." Trần Dịch Bắc đầy bụng triết lý nói.

Trần Dịch Sâm cười nhạo một tiếng: "Có phải ông trời sắp đặt hay không, ta sẽ điều tra rõ. Nếu ta biết được có kẻ nào dám tính kế ta, nhất định sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết."

"Tên hỗn trướng kia, lời này có thể nói bậy nói bạ như thế sao? Cái gì mà sống không bằng chết?" Tĩnh An hầu trừng mắt nhìn Trần Dịch Sâm: "Chẳng lẽ Nguyễn gia tiểu thư còn không xứng với ngươi?"

Trần Dịch Sâm nhìn về phía Lê Viện bên cạnh.

Lê Viện bĩu môi, trong mắt tràn đầy u oán.

Ánh mắt hắn nhu hòa xuống, bắt lấy tay cô, ôm vào trong ngực: "Đây là nữ nhân của ta, tất nhiên sẽ tự ta bảo vệ. Ngoài ra ta cũng tới đây thông báo cho các ngươi, từ hôm nay trở đi, nếu ai dám trêu chọc nữ nhân này, hang rắn bỏ hoang đã lâu của ta sẽ là chỗ ở mới của người đó. Nữ nhân của ta thân thể yếu đuối, cái quy củ mỗi ngày kính trà gì đó cũng đừng tới tìm nàng. Nàng vào cửa cũng không phải để cho người này người kia sai bảo. Nếu như có nhiều năng lượng đến thế, còn không bằng bồi dưỡng thân thể thật tốt sinh nhi tử cho ta."



"Ngươi! Ngươi đúng là cái đồ bất hiếu. Con bé đã gả vào Trần gia, chẳng lẽ đến bá mẫu cũng không thỉnh an luôn sao?" Tĩnh An hầu tức muốn điên luôn rồi.

"Chính miệng Hoàng Thượng đã từng khen ta trung hiếu, thế nhưng bây giờ Hầu gia lại nói ta bất hiếu, có phải ý nói miệng vàng lời ngọc của Hoàng Thượng không đúng sự thật?" Khóe miệng Trần Dịch Sâm hơi nhếch lên.

"Ngươi! Ngươi! Ngươi cút ngay cho ta. Bản hầu không muốn nhìn thấy mặt ngươi." Tĩnh An hầu chộp lấy chén trà bên cạnh, hung hăng ném qua.

Trần Dịch Sâm phất ống tay áo, chén trà lệch đường bay, rơi trên thân cột bên cạnh, bã vụn bên trong lập tức bắn tung tóe ra ngoài.

"A!" Đường Ngọc Kiều duyên dáng hô to một tiếng.

Trần Dịch Bắc vội vàng hỏi: "Nàng có sao không?"

Ngay lúc này, Trần Dịch Sâm ôm Lê Viện đi ra ngoài. Kính trà kính chiếc cái gì? Căn bản không cần thiết. Tĩnh An hầu tức giận đến trừng to mắt lỗ mũi thở phì phì, nhưng không có cách nào làm gì được hắn.

Lê Viện nhìn sang người nam nhân bên cạnh.

Toàn thân hắn tản ra hơi thở hắc ám, tựa như bò ra từ điện Diêm Vương dưới địa ngục. Cảm giác được cô đang nhìn mình, sắc mặt hắn liền thả lỏng xuống.

"Chúng ta không kính trà như vậy, sẽ không có việc gì thật chứ?" Lê Viện mở lời hỏi.

"Nàng muốn tới đó để hạ mình cúi đầu với bọn họ?" Trần Dịch Sâm không vui hỏi ngược lại.

"Không phải. Ta chỉ sợ người khác sẽ nói ra nói vào. Đến lúc đó không tốt cho thanh danh của chàng." Lê Viện lắc đầu

"Bản tướng quân sẽ để ý sao?" Trần Dịch Sâm nhéo nhéo cái má non mịn của cô. "Về sau nếu bọn họ cho người tới tìm nàng, nàng cứ nói thân thể không khoẻ, không cần để ý gì cả. Đừng có ngốc ngốc nghếch nghếch bị bọn họ bắt nạt. Đến lúc đó bị ủy khuất, đừng trách ta không cảnh cáo nàng trước."

"Phu quân dặn thế nào, ta nghe thế ấy. Ta nghe phu quân nhất."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.