Cơn mưa bắt đầu tạnh dần , Thẩm Hàn đưa cô chiếc áo khoác bình thường cậu hay mặc có chút mùi hương bạc hà nhẹ.
Nhược Vũ nhìn Thẩm Hàn, mái tóc cậu nhỏ từng giọt nước mưa xuống ,quần áo đã bị cơn mưa làm ướt sũng.
Dù vậy cũng không làm cậu chật vật, đúng có bàn tay vàng không cần lo
"A Hàn cậu có lạnh không? " cô cười ngọt ngào đưa khăn tay về phía Thẩm Hàn nhỏ giọng hỏi
[Đinh _hảo cảm nam chủ dành cho kí chủ +5, tổng hảo cảm là 75]
"Không tôi không lạnh, tôi gọi người đến đưa cậu về."
Trong mắt Thẩm Hàn bây giờ, mỗi một chỗ trên cơ thể cô đều trân quý, cậu nhất định sẽ tìm ra người bài trò này.
Cuối cùng tài xế nhà Thẩm Hàn đã đến đưa cậu và Nhược Vũ về nhà an toàn.
Sáng hôm sau ánh nắng chói chang hơn mọi ngày. Cơn mưa hôm qua đã gột rửa hết tất cả, bầu trời trong xanh thoáng đãng, những giọt mưa đọng trên lá lung linh như pha lê giữa rừng cây lấp lánh.
Nhược Vũ tỉnh dậy đầu óc quay cuồng như bị xe tải cáng qua người vài chục lần, cô cố chóng người ngồi dậy nhưng chẳng còn sức lực đành buông xui.
Hạ phu nhân nhìn đồng hồ đã 8h, bình thường con gái bà dậy rất sớm nhưng hôm nay sao lại trễ như vậy.
"Tiểu Vũ hôm nay lại lười sao? dậy đi nào sâu lười của mẹ."
Hạ phu nhân gõ cửa phòng gọi Nhược Vũ một lúc chẳng nghe trả lời , bà mở cửa đi vào ánh mắt rơi trên giường.
Nhược Vũ thở mạnh tráng lấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-that-uy-vu/187616/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.