Lời nói của Cung Hàn càng khiến Nhược Vũ trở nên phòng bị mà nhét lại chiếc nhẫn vào tay anh ta, gương mặt cô tỏ vẻ nghi hoặc nói." Cung Hàn tôi không biết vì lí do gì anh lại nhắm về tôi,nhưng tôi khẳng định tôi không muốn dính dáng đến anh. Kể cả ngay lúc này đang trò chuyện cùng anh càng khiến tôi thập phần chán ghét!"
Cung Hàn như chịu đả kích trầm mặc không nói gì, một lúc sau cũng mở lời chân thành mà nói." Vốn dĩ tôi cũng không biết bản thân tôi vì sao khi nhìn thấy em lại trở nên như thế, tôi cảm nhận được sâu trong thâm tâm tôi là thật sự muốn bảo vệ em."
" Nhưng tôi là luôn phòng bị anh, bởi vì không ai tự dưng lại tốt với người khác không có nguyên do!" Nhược Vũ thẳng thắn mà nói.
Hệ thống trong không gian nhịn không nổi phá lệ mà nhắc nhở." Kí chủ à nam chủ thật sự không có ý xấu, cô thử dùng não mà nhớ lại xem có phải người này cô quen không!"
Hệ thống nói xong liền ngắt kết nối ngay, Nhược Vũ thời khắc này cố nhớ lại lời hệ thống vừa nhắc nhở xem cô đã quên thứ gì.
Mười phút, mười lăm phút trôi qua trong sự im lặng giữa không khí ngượng ngùng, Nhược Vũ bây giờ trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong nội tâm đang vò đầu bức tóc bộ dạng có thể nói là thê thảm chỉ thiếu điều nằm lăn trên mặt đất mà ăn vạ.Cung Hàn đối diện nhân cơ hội mà ngắm gương mặt của Nhược Vũ, không khí cứ thế mà tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-that-uy-vu/1474694/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.