Chương trước
Chương sau
Trong đình hóng mát ở ngự hoa viên.
Lúc này đang có 1 tiểu cô nương bạch y phiêu dật, như trích tiên ngồi thưởng trà.
Cả người Tề Minh Khuê nhìn trông rất đơn giản mà lại toát ra 1 khí chất thoát tục, không vướng bụi trần.
Mạc Khâm khoan thai bước đến cùng hoàng thượng và hoàng hậu.
Tiếng nói lảnh lót của vị thái giám công công vang lên.
- Hoàng Thượng , Hoàng hậu giá đáo.
Sau tiếng nói đấy toàn bộ cung nữ, thái giám đều quỳ xuống hành lễ.
Riêng chỉ có Tề Minh Khuê đứng dậy đi đến chỗ của hoàng thượng và hoàng hậu.
- Phụ hoàng, mẫu hậu.
Mạc Khâm hắn tự nhận chưa bao giờ cho ai 1 ánh mắt. Nhưng mà vị An Lạc công chúa này không khỏi làm hắn nhìn lại vài lần.
Gương mặt nàng trắng nõn trên gương mặt là nét non trẻ của độ tuổi 11-12, đôi môi phấn nộn yêu kiều như muốn mời gọi người ta vào thưởng thức.
Đôi mắt của nàng tựa như hồ nước mùa thu, tĩnh lặng làm người ta không sao hiểu thấu nhưng ngẫu nhiên ở trong đôi mắt xinh đẹp ấy sẽ có những tia sáng giảo hoạt.
Giữa cặp mày liễu trên gương mặt xinh đẹp như trích tiên của nàng nổi bật là 1 đóa liên đỏ được vẽ ở giữ trán, nó càng làm tăng sự xinh đẹp mà có phần vũ mị của nàng.
Trong đầu Mạc Khâm không khỏi nhớ đến 1 bài thơ.
' Tích thạch như ngọc
Liệt tùng như thúy*Lang diễm độc tuyệt*Thế vô kỳ nhị. ' *** 4 câu trên là nói về vẻ đẹp độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Dịch.
Đá kết như ngọc quý
Thân tùng như phỉ thúy
Vẻ đẹp độc nhất một cõi
Thiên hạ không có người thứ hai.
( Đây là kiểu anh nhà đang khen vợ của mình xinh ý mà >.< )
Lúc này Tề Minh Khuê mới nhìn đến đứng ở đằng sau phụ hoàng và mẫu hậu của mình còn có 1 nam nhân vận huyết y thật ma mị.
Liếc mắt qua cô cũng có thể nhận biết vị này không ai khác chình là Chiến vương gia - Mạc Khâm, mục tiêu công lược của mình.
Tề Minh Khuê phong thái đoan trang, thoát tục. Trên gương mặt xinh đẹp của tiểu cô nương kéo lên 1 nụ cười tiêu cchẩu nhìn về phía nam tử huyết y.
- Chiến vương gia có lễ.
Nam tử vẻ mặt không khỏi kinh nghi ( kinh ngạc + nghi ngờ ) nhìn về phía tiểu cô nương trước mặt.
Trước giờ vị trí tồn tại được trong đầu của vị công chúa này chắc ngoài hoàng thân quốc thích của cô ra thì coi như cũng chỉ có vị Tề thế tử kia thôi, làm gì mà nhớ một người như hắn?
Dù tâm tình đang rất phức tạp nhưng liền rất nhanh nam tử vận huyết y đã trở lại cái vẻ dáng vui đùa, phất phơ thường ngày.
Giọng điệu đùa cợt vang lên.
- Lạc An công chúa khách khí. Không ngờ công chúa còn có thể biết ta.
Tề Minh Khuê mỉm cười trêu đùa.
- Vương gia nói đùa rồi. Tiếng tốt của vương gia đồn xa không muốn biết cũng khó mà được!
Mạc Khâm không khỏi nụ cười có chút cứng ngắc.
Cô đây là có ý gì? Tiếng tốt của hắn!?
Ở trong hoàng thành này cái thanh danh của hắn thì tốt cái nỗi gì? Nếu nói là hắn tốt thì chỉ có 2 chuyện tốt. 1 là nhan sắc, 2 là danh 'Chiến thần' nhưng bọn họ làm gì có nhớ đến cái tốt này của hắn.
Khi nhắc đến Mạc Khâm, mọi người sẽ nghĩ ngay đến những thứ như : Chiến vương là 1 người hung bạo, tính khí bất ổn, ngang ngược, coi trời bằng vung, không thích nữ sắc, ăn chơi trác táng... Nói chung tên của hắn đều gắn liền với những cái danh mà người ta không muốn nhất.
Cô đây nhắc đến ' Tiếng tốt lan xa của hắn' là có ý gì?
Hoàng thượng bên này nghe đến câu nói của nữ nhi bảo bối nhà mình không khỏi có chút vui vẻ, hả dạ dành cho Mạc Khâm lại nhìn nữ nhi bảo bối với đôi mắt tán thưởng.
Có trời mới biết tài ăn nói của Mạc Khâm thực làm người ta muốn động thủ như thế nào!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.