Mỗi một vị thần ở Thánh Vực đều có thần cách nhưng thiên sứ được Chúa sáng tạo ra như Sylvia thì rất khó, trừ khi nàng hờ hững nhưng lại yêu vạn vật chúng sinh như thần.
Thần cách được sinh ra, có nghĩa là Sylvia đã có thể thành thần, tự cai quản một phương và không cần làm người hầu của Chúa nữa.
Achilles không có nghi ngờ, bản thân sinh ra thần cách là một chuyện không thể đoán trước.
Huống chi, đúng thật là hơi thở của Sylvia có chứa ý thần.
"Sylvia, ngươi có thể đưa ra lựa chọn." Giọng nói của Achilles bình tĩnh, không có lấy chút cảm xúc trập trùng nào.
"Thần Ánh Sáng, ta là tín đồ của ngài, ngài đã sáng tạo ra ta, cho ta sinh mạng, sao ta có thể cách xa ngài được?"
Sylvia mỉm cười, gương mặt tràn đầy sự dựa dẫm và tín nhiệm, đây là thần linh của nàng, là niềm trông mong bất biến trong năm tháng vĩnh hằng của nàng.
Achilles cũng không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của nàng, rõ ràng, chàng cũng biết, tín đồ thành tâm tín ngưỡng mình, tuyệt đối không thể rời đi.
"Hôm nay ngươi còn phải đến giáo đường nghe con người tham lam cầu nguyện nữa, đi nhanh về nhanh."
Chúa luôn thờ ơ thế mà lại lộ vẻ chán ghét, giọng nói trầm ổn cũng không thể che giấu sự bất mãn của mình đối với nhân loại.
Thật là lạ, Sylvia nghĩ vậy, lẽ ra thần linh phải thương yêu chúng sinh chứ, không phải sao?
Nhưng nàng không hỏi nhiều, tạm biệt Chúa rồi rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-mot-long-voi-su-nghiep/2734345/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.