- Tôi còn tưởng Đường tiểu thư không đến cơ.
Cố Dịch Lãng dựa vào thành giường, khoanh tay trước ngực, nụ cười trên môi giữ nguyên một đường cong tiêu chuẩn. Nếu không phải hắn đang mặc áo bệnh nhân có khi còn tưởng hắn đang dự hội họp nữa kìa.
- Sao có thể không đến nhặt xác cho anh được. - Dạ Tịch cười càng chói mắt hơn, bước vào bên trong, thuận tay đóng cửa.
Sao bổn hệ thống có cảm giác cô đóng cửa đánh chó?
- Ôi chao, tôi còn chờ Đường tiểu thư bao nuôi, làm sao nỡ chết. - Cố Dịch Lãng bỏ qua khẩu khí kì quái của cô, gợi đòn nói.
Ha ha, mặt mũi thật lớn.
- Ta có thể đánh hắn tàn phế không? - Dạ Tịch thành tâm trưng cầu hệ thống.
[ Hắn đã tàn phế rồi.]
- Đánh sống không bằng chết thì sao?
Người sau vừa bẻ tay vừa thành thật hỏi.
[ Kí chủ, cô còn nhớ hắn là đối tượng nhiệm vụ của cô sao?] Hệ thống hoảng thành mấy nhóm vội vàng thức tỉnh lương tâm kí chủ nhà nó.
- Rất muốn đánh hắn thì làm sao đây?
[ Cô không thấy hắn đang bị thương sao? Cô nỡ đánh người bị thương sao?]
- Như thế cũng tính bị thương?
Hắn đến băng cá nhân còn chẳng cần dán nữa kìa, thương tật chỗ nào? Hỏng đầu chắc.
Hệ thống nghẹn lời trân trối, âm thầm thắp cho Cố Dịch Lãng ba nén nhang. Tự làm tự chịu, boss hãy cố lên.
- Mới bị thương một chút đã gióng trống khua chiêng đòi nằm viện, Cố tổng tiêu tiền đến hoảng?
- Tôi mà không bị thương làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-lai-muon-dao-chinh/216569/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.