- Nếu lần sau còn tìm tới gây chuyện, tôi sẽ giết anh. - Dạ Tịch sâu sắc nhìn Cung Duật Hành.
Nếu là người không hiểu rõ chuyện nhìn thấy có lẽ đã cảm thấy giữa hai người có cảm tình gì nhưng chỉ Cung Duật Hành biết cái nhìn ấy đáng sợ thế nào.
Cô dám làm.
Không phải đe dọa.
Ánh mắt của cô buộc hắn phải tin những lời cô nói.
Cái nhìn bình đạm tanh máu của Tu La trước sinh mệnh yếu ớt.
Mà hắn thì tuyệt vọng giãy giụa trước bờ vực.
Cô...không thể sống.
Trong tiềm thức hắn xông lên cảm xúc muốn giết cô rất mãnh liệt. Chưa bao giờ hắn muốn giết một người như thế.
Bởi vì cô quá khủng khiếp.
Cô không chết thì hắn sẽ chết.
Vạn kiếp bất phục.
- A, chị đang làm gì thế. Tiểu Vũ còn là trẻ con mà.
Giữa không khí tanh máu, áp lực thì một giọng nói trẻ con đột ngột vang lên, như nắng ấm vạch phá đêm đen, xua đi băng lãnh.
Âm thanh rất hay, còn với ngữ điệu làm nũng thật khiến cho người ta yêu thương.
Nhưng đó là với y tá đang đứng ở sau nhóc con thôi, còn Dạ Tịch chỉ thấy thật buồn nôn.
Luôn tranh thủ khắp nơi để khiến người khác ghê tởm muốn chết.
Thấy có người đến cô nhanh chóng thu lại con dao giấu sau lưng, còn bản thân thì như thường ngồi xuống trên ghế sofa gần đó.
- Bạn tôi đến thăm không cẩn thận trượt chân, cô tới đỡ hắn một chút. Tôi không tiện lắm.
- A...Được. - Cô y tá nghe lời nói thì tỉnh lại nhanh chóng vượt qua nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-lai-muon-dao-chinh/1158295/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.