"... Em gái cô ta đang học cấp 3. Thành tích cao như vậy ắt hẳn phải học tập rất chăm chỉ, làm gì có thời gian rảnh nghĩ đến đàn ông."
"Đương nhiên, cho dù có muốn, trong trường cũng có rất nhiều chàng trai trẻ tuổi lịch sự."
"Chị thấy cô ta đang vu oan đó. Cô ta đã làm ra loại chuyện như thế, cũng phải tự tìm cho mình một đường lui, nếu không thì phải giải thích với người khác thế nào?"
Mẹ Tống vừa nhận cuộc gọi của Tống Kiến Bang từ ủy ban thôn trở về, nghe được vài câu, vẻ mặt phiền lòng, tức giận quát: "Cho lợn ăn chưa?"
Hai chị dâu da đầu nhíu chặt, mẹ Tống là người lợi hại, hai vợ chồng già có thể kiếm tiền, tiền giữ ở trong túi, ở nhà có một loại khí thế nói một không nói hai: "Mẹ."
Mẹ Tống liếc bọn họ một cái: "Mau cho ăn đi, chẳng may chết đói thì năm nay phải ăn chay đấy."
Hai người chị dâu hậm hực bỏ đi.
Mẹ Tống nhổ nước bọt, nghĩ đến cuộc điện thoại của con trai cả, vẻ mặt còn cay đắng hơn cả việc phải ăn mướp đắng. Ngày hôm qua bà ấy đã đi tìm con trai, nhưng con trai không có ở tiểu đoàn, hôm nay khi vừa trở về, con trai bèn gọi điện lại cho bà ta.
Bà ta bèn kể hết mọi chuyện xảy ra qua điện thoại cho Tống Kiến Bang nghe, dù sao cũng là vợ của anh ta, chuyện lớn như vậy sao có thể giấu anh ta được. Hơn nữa, cặp vợ chồng già bọn họ không thể phân biệt được những lời của Diệp Hinh Ngọc là thật hay giả, vì vậy bọn họ muốn con trai mình phân biệt thật giả.
Tống Kiến Bang ở đầu bên kia điện thoại ngẩn người, cái gì mà em vợ dụ dỗ anh ta, số lần hai người gặp mặt trước và sau khi kết hôn rất ít, hơn nữa chưa từng ở một mình với nhau bao giờ. Mỗi lần đều là ở trong những buổi tụ tập đông người, anh ta chỉ khách sáo chào hỏi, sao lại liên quan đến việc dụ dỗ lôi kéo.
Trong lúc sững sờ, Tống Kiến Bang nhớ đến sự bất thường của Diệp Hinh Ngọc sau khi kết hôn và trở về nhà họ Diệp. Tống Kiến Bang nheo mắt lại, hình như cô ta rất kiêng kị việc bản thân tiếp xúc với em gái cô ta, nhưng anh ta thực sự không nhận ra em vợ có ý tứ gì đó với mình. Anh ta xuất thân là lính trinh sát, tự cảm thấy khả năng quan sát của mình rất hơn người.
Ngay cả bản thân Diệp Hinh Ngọc cũng không đưa ra được bất kỳ nhân chứng vật chứng nào, mà là ý kiến chủ quan của cô ta. Chỉ dựa vào sự ngờ vực vô căn cứ mà cô ta đã giở trò hại em gái ruột của mình vào thời điểm quan trọng của kỳ thi đại học, không những thế còn dùng thủ đoạn bỏ thuốc hạ lưu như vậy.
Tâm trạng của Tống Kiến Bang lúc này vô cùng phức tạp, vì sự việc bao cao su đó, mặc dù sau đó đã nói rõ ràng, nhưng anh ta vẫn không tránh khỏi sinh ra cảm giác ngăn cách với Diệp Hinh Ngọc. Niềm tin xây dựng lên rất khó, nhưng phá hủy lại chỉ mất một chút thời gian.
Diệp Hinh Ngọc muốn phá hỏng kỳ thi đại học của Diệp Phức Ngọc, cho dù điều cô ta đoán đều là sự thật, lẽ nào không phải nên tìm được bằng chứng để người ngoài nhìn rõ bộ mặt thật của Diệp Phức Ngọc sao. Nhưng cô ta lại lựa chọn bỏ thuốc ngay tại kỳ thi đại học – cũng chính là tương lai sau này của con bé. Thủ đoạn như vậy thực sự khiến Tống Kiến Bang không thể nào cảm thấy cô ta là người bị hại, hành vi của cô ta giống hung thủ hơn.
"Mẹ, xem cha mẹ vợ của con có thái độ gì. Họ làm cha mẹ luôn hiểu rõ tính cách của con gái mình."
Tống Kiến Bang nói như vậy, anh ta cảm thấy che mẹ nhà họ Diệp không phải loại người không công bằng không phân rõ phải trái.
Mẹ Tống đồng ý, dè dặt hỏi: "Con nghĩ thế nào?"
Tống Kiến Bang trầm mặc một lúc, sau đó mới nói: "Con không biết nhiều nên không dám tùy tiện kết luận. Mẹ, trước tiên mẹ đến nhà họ Diệp hỏi thăm, khi nào có thời gian thì gọi điện thoại cho con. Hai ngày này con sẽ ở tiểu đoàn."
Lòng mẹ Tống chùng xuống, con trai bà không hề nói là tin Diệp Hinh Ngọc, như vậy đã nói lên một điều…
Trong miệng mẹ Tống đắng chát, cúp điện thoại, nặng nề đi về nhà, vô tình bắt gặp hai cô con dâu đang nói chuyện phiếm, bèn tức giận mắng hai người. Bà ta khó chịu tại chỗ một lúc, mới bước vài bước, lại thấy một bóng người lay động bên ngoài hàng rào, nhìn kỹ hơn, Là Cát Ích Dân.
“Ích Dân đó à!”
Cát Ích Dân lén lút thậm thụt bị dọa đến mức run cầm cập, quay đầu lại nhìn thấy mẹ Tống, bèn thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười: "Dì."
Mẹ Tống đi tới: "Cháu đi đâu vậy?"
Cát Ích Dân cười xòa: "Cháu rảnh không có gì làm, nên muốn tới xem Kiến Nghiệp có ở nhà không?"
Mẹ Tống: "Kiến Nghiệp ở ao cá bên kia."
“Vậy cháu đến ao cá tìm Kiến Nghiệp.”
Cát Ích Dân lại cười với mẹ Tống, đi về phía trước.
Mẹ Tống cau mày, thấy Cát Ích Dân vẫn đang đi về phía trước, lông mày cau lại: "Ích Dân, cháu đi đâu vậy?"
“Ao cá.”
Cát Ích Dân chợt phản ứng lại, xấu hổ sờ sờ đầu, thay đổi phương hướng: “Cháu bị phơi nắng đến mức hồ đồ rồi.”
Mẹ Tống cũng cười: "Hôm nay rất nóng, nóng hơn năm ngoái rất nhiều."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]