A Ngư ngập tràn đau buồn, nước mắt nàng từng chuỗi từng chuỗi lăn dài: "Ta cần số tiền tài đó để làm gì chứ."
Trình Yến hơi giật mình, nàng là người duy nhất còn lại trong phụ tộc, mẫu tộc lại sói đói, một nữ tử ốm yếu nắm trong tay tài phú lớn như vậy, là họa chứ không phải phúc.
Ngụy Anh Thiều nói một cách thật thà: "Nhưng bạc vẫn là thứ tốt."
A Ngư nghiêng người lau nước mắt: "Hai vị đại nhân, ta có một yêu cầu quá đáng."
Ngụy Anh Thiều: “Nhan cô nương cứ nói.” Dù phải lên núi đao, xuống biển lửa, hắn đều sẵn lòng.
A Ngư nghẹn ngào trong tiếng nức nở: "Ta nguyện dâng hết gia sản Nhan thị cho cho triều đình, chỉ xin triều đình trừng trị nghiêm khắc hung thủ hại chết nương ta, dù bọn họ đối xử với ta ra sao thì bọn họ cũng đã nuôi ta mấy năm trời, nên ta có thể tha thứ cho bọn họ, nhưng ta không thể tha thứ cho bọn họ vì đã hại chết nương ta."
Ngụy Anh Thiều vội nói: "Đám người Lục Mậu Điển tội ác chồng chất, cho dù ngươi không nhờ vả thì bọn cũng sẽ bị nghiêm trị, ngươi không cần phải dâng cả tài sản gia tộc ra, sau này ngươi phải làm sao chứ?"
A Ngư cười khổ, che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt càng tái nhợt hơn: "Thân thể của ta như thế này thì cần những thứ bên ngoài đó để làm gì, thà dùng chúng giúp đỡ những người cần hơn. Trải qua chuyện này, ta ngu ngốc cũng hiểu được đạo lý người bình thường vô tội, nhưng vì sở hữu vật quý mà mang tội, ta chỉ là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, không người chống lưng, có trong tay tài phú lớn như vậy cũng chỉ làm người khác âm mưu cướp đoạt, vậy hãy để chúng phát huy hết tác dụng của mình, coi như tích phúc cho vong linh phụ mẫu.”
Tiền tài động lòng người, hệ thống pháp luật của thế giới này không hoàn thiện, tài sản Nhan gia chỉ đem lại cho nàng vô vàn rắc rối. Thay vì phải đối phó với những sự quấy rối liên tục đó, giao cho triều đình vẫn tốt hơn. Triều đình trái phải không thể không cho nàng một chút, phủ đệ Tuyên Bình Hầu phủ, ruộng đất vĩnh viễn cũng có thể chắc chắn được giữ lại.
Mà thế giới này còn đề cao hiếu đạo và tình thân, nàng lớn lên ở Lục phủ là sự thật, quan hệ máu mủ cũng là sự thật. Muốn để Lục gia phải đập nồi bán sắt trả tiền thì sẽ không được ủng hộ bao nhiêu. Nhưng một khi số tiền tài của Nhan gia thành của triều đình, tình hình sẽ khác hẳn.
Ngụy Anh Thiều ngây ra, thầm nghĩ nàng quả nhiên là tiên nữ, không dính khói lửa nhân gian. Đây là cả trăm vạn lượng bạc, có đánh chết hắn, hắn cũng không nỡ chắp tay nhường cho người khác, đánh không chết thì càng không bỏ được.
“Nhan cô nương, ngươi đừng xúc động, việc này không nên vội vàng quyết định, ngươi có thể từ từ suy nghĩ.” Ngụy Anh Thiều cảm thấy đau lòng thay nàng. Một trăm vạn, một trăm vạn, ít nhất là một trăm vạn đó.
Trình Yến liếc nhìn Ngụy Anh Thiều không nắm được trọng điểm, lại nhìn gò má A Ngư đầy nước mắt, trái lại, hắn nhìn thấy rõ. Một khi vụ án này truyền ra, tin tức về sự giàu có của nàng không thể nào che giấu được, chắc chắn sẽ có người chú ý đến nàng. Dù bọn họ xót thương cho hoàn cảnh của nàng, cũng chỉ có thể bảo vệ nàng nhất thời, không thể bảo vệ nàng cả đời.
Nghĩ đến một đời, trong lòng Trình Yến có chút không chịu nổi. Hắn đã sớm lấy được loại độc mà nàng bị hạ hơn nửa năm nay trong tay Trung Toàn gia. Lang trung nói, dựa vào thời gian nàng bị dùng thuốc, coi như nàng giải được độc, thân thể cũng bị tổn thương và không có khả năng hồi phục hoàn toàn, tuổi thọ cũng có hạn.
Khi không còn sống lâu nữa thì ai mà quan tâm đến những vật bên ngoài này, nếu sau khi qua đời mà để người Lục gia kế thừa, thì quyên ra còn vui vẻ và tốt hơn, còn có thể đổi một cái nhân tình với triều đình, để trừng trị nghiêm khắc bọn người Lục Mậu Điển.
“Chuyện này không vội.” Trình Yến nhìn A Ngư: “Ngươi còn có yêu cầu gì khác không?"
A Ngư mấp máy môi, thanh âm không lớn, nhưng rất kiên quyết: “Ta muốn giải trừ hôn ước với Lục Minh Viễn.” Nhan Gia Dục và Lục Minh Viễn có một giấy tờ hôn ước hợp pháp, có hiệu lực trước pháp luật. Lỡ đâu người Lục gia không biết xấu hổ lại bám vào người nàng, làm ra những chuyện mà người khác ghê tởm.
“Điều này là cần thiết.” Ngụy Anh Thiều phụ họa.
Trình Yến cũng gật đầu nhẹ: "Nhan cô nương yên tâm, chuyện này chúng ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa."
A Ngư đang ngồi dựa trên giường thi lễ với hai người, cảm động rơi nước mắt: "Đại ân của hai vị đại nhân, ta sẽ không bao giờ quên."
Ngụy Anh Thiều lắc lư một lúc, suýt chút nữa đã buột miệng nói câu lấy thân báo đáp, may mà hắn kịp kìm lại.
Thấy A Ngư không có yêu cầu nào khác, trên mặt lại lộ ra vẻ mệt mỏi, Trình Yến kéo Ngụy Anh Thiều đang lưu luyến rời đi.
Diệp ngự y đưa bọn họ ra ngoài.
Sau khi cố ý đi xa một chút, Ngụy Anh Thiều mới hỏi: "Diệp đại nhân, sức khỏe của Nhan cô nương thế nào rồi?"
Vẻ mặt của Diệp ngự y nghiêm túc làm lòng hai người Trình Ngụy nặng nề theo.
Diệp ngự y: "Chất độc đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, nếu không phát hiện kịp thời, không đến nửa năm nữa, cơ thể sẽ suy yếu đến chết."
Ngụy Anh Thiều mắng một câu mẹ nó: "Thứ đồ Lục Mậu Điển thật ác độc. Diệp ngự y, ngươi chắc chắn phải có cách đúng không?"
Trình Yến nhìn Diệp ngự y.
Diệp ngự y thở dài: "Cũng may là gần đây Thái y viện có được một đơn thuốc giải độc mới, có thể giải trừ chất độc trên người Nhan cô nương, nhưng có thể giải đến đâu, lão hủ cũng không dám đưa ra kết luận. Theo tình trạng cơ thể bây giờ của Nhan cô nương, dù có đào thải hết chất độc đi chăng nữa thì cơ thể và xương cốt cũng không thể cải thiện tốt hơn được, tuổi thọ cũng sẽ bị suy giảm rất nhiều."
“Diệp đại nhân, ngươi phải nghĩ cách đi.” Ngụy Anh Thiều vội vàng nói: “Nhan cô nương mới mười sáu tuổi, nàng thật sự rất đáng thương, ngươi nhất định phải giúp nàng.”
Diệp ngự y cũng thương xót với hoàn cảnh của cô nương, có điều hắn thực sự không dám hứa chắc chắn.
Trình Yến chắp tay với Diệp ngự y, xin hắn cố gắng hết sức.
Diệp ngự y luôn miệng thưa vâng, sau đó lập tức xin phép cáo lui.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]