Xuân Hạnh không dám nói gì, nàng ấy không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến lão phu nhân đau buồn như thế này. Nàng ấy chỉ biết có một toán quan binh xông vào, canh giữ các cửa và khố phòng. Sau đó, lão gia và Lục ma ma bọn họ đều bị quan sai bắt đi, nhưng những quan sai đó lại không đi hết. Trong phủ chắc chắn có chuyện lớn, nhưng nàng ấy không biết đó là chuyện gì.
“Tổ mẫu, tổ mẫu.” Lục Nhược Linh đang hoang mang lo sợ thì nhớ đến Lục lão phu nhân, bà ấy vẫn luôn yêu thương nàng ta hết mực, nàng ta vẫn tin vào tình yêu của bà ấy. Dù hôm nay xảy ra chuyện gì, trong hoàn cảnh tuyệt vọng không nơi nương tựa ra sao, nàng ta vẫn tin vào bản năng tìm đến bà ấy. Dù nương nàng ta và nhị thúc có làm ra chuyện gì, phụ thân nàng ta cũng sẽ không phải là nhị thúc, phụ thân của nàng ta là đại lão gia, là trưởng tử Lục gia, nàng ta là đích trưởng nữ Lục thị!
Lục lão phu nhân đang hối hận vô cùng hối hận thì nghe thấy tiếng khóc của nàng ta, bà ấy ngừng khóc, ngẩng lên nhìn Lục Nhược Linh hoảng hốt, loạng choạng chạy vào. Trong nháy mắt, Lục lão phu nhân nhớ đến mình đã yêu thương nàng ta trong mấy năm nay như thế nào, nhớ đến việc nàng ta bắt nạt Gia Dục, còn mình thì để mặc cho đứa nghiệt chủng này bắt nạt Gia Dục ra sao!
Máu khắp người dồn về tim, Lục lão phu nhân siết chặt năm ngón tay, gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay.
“Tổ mẫu.” Lục Nhược Linh còn chưa thở đều lại, vẻ mặt đau khổ, buồn bã và kiệt sức: “Người...”
Ngay khi nàng ta vừa sáp vào, Lục lão phu nhân đột ngột nâng chiếc gối ngọc lên đập mạnh xuống, Lục Nhược hoảng sợ muốn chết, vội vàng cúi đầu theo bản năng.
Chiếc gối ngọc nặng nề đập vào trán nàng ta, làm rách một lớp da thịt, phút chốc đã thấy một mảng máu đỏ bắn tung tóe.
Lục Nhược Linh hét lên đau đớn, ngã nhào xuống mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng qua mắt, làm nàng ta chỉ thấy trước mắt màu đỏ của máu, Lục Nhược Linh đã sợ càng sợ hơn, cõi lòng tan nát mà gào khóc.
Lục lão phu nhân hung dữ ra mặt, đánh một cái không đủ còn muốn đánh thêm, tuy Xuân Hạnh vô cùng sợ hãi nhưng vẫn ngăn bà ấy lại: "Lão phu nhân, lão phu nhân!"
“Nghiệt chủng, ta muốn giết chết đồ nghiệt chủng ngươi.” Sắc mặt Lục lão phu nhân xanh mét, bộ dạng vô cùng đáng sợ.
Động tác của Xuân Hạnh cứng đờ, nghiệt chủng?
Lục Nhược Linh không dám tin khi nhìn vào khuôn mặt đầy hận thù và muốn ăn tươi nuốt sống của Lục lão phu nhân, trái tim nàng ta như bị buộc vào tảng đá lớn, dần dần chìm xuống. Nhưng khi chứng kiến cảnh Lục lão phu nhân thoát khỏi Xuân Hạnh đang sững sờ mà nhào đến, nàng ta cuối cùng cũng nhớ đến cảnh nhị ca suýt chút nữa đã bị bà ấy cắn đứt ngón tay.
Lục Nhược Linh hoảng sợ kêu lên một tiếng, vừa bò vừa chạy trốn ra ngoài, như thể có ác quỷ đuổi theo phía sau. Đầu óc mơ mơ màng màng bị đánh cuối cùng cũng bừng tỉnh, tổ mẫu đã xác định bọn họ không phải là con của phụ thân, tổ mẫu muốn giết bọn họ, sao có thể giúp bọn họ được.
Sau khi đuổi theo được hai bước, Lục lão phu nhân cảm giác mình như bị một cây gậy đánh cho mê mang, gắng gượng được chút xíu, Xuân Hạnh nhanh tay đỡ được Lục lão phu nhân đang yếu ớt ngã xuống.
“Bắt nàng ta lại cho ta.” Khuôn mặt Lục lão phu nhân méo mó, giọng nói khàn khàn u ám: “Loạn côn đánh chết, đánh chết nó.”
Trong phủ lúc này có quan sai canh giữ, bọn người hầu đều cảm thấy lo lắng, không ai dám chấp hành mệnh lệnh giết người này, Lục Nhược Linh thông minh hiếm thấy, trốn vào trong Ngọc Sênh viện, đóng chặt cửa không ra.
Lục lão phu nhân tức giận đến mức suýt ngất xỉu lần nữa, vậy mà cơn choáng váng qua đi, bà ấy lại khóc nức nở, hận không thể chết luôn ngay lập tức, coi như kết thúc mọi chuyện.
Khi nước mắt hối hận thấm ướt gối, Lục lão phu nhân rốt cuộc cũng nhớ ra một chuyện đúng đắn, hai mắt sáng lên: "Ngươi đi gọi một vị quan sai có thể làm chủ đến đây, ta có bằng chứng quan trọng muốn giao cho bọn họ."
Trong tay bà ấy có tất cả sổ sách tài sản của Nhan gia, lúc đó bà ấy nghĩ chờ đến khi Lục Minh Viễn lớn lên, có thể chống lại Lục Mậu Điển, thì bọn họ sẽ giải quyết dứt điểm với hắn ta, bắt hắn ta nôn hết mấy thứ đã ăn ra.
Lục lão phu nhân đau thấu tim gan, nước mắt lại tuôn ra ào ạt. Trong hai mươi năm qua, bà ấy hết lòng lo lắng tính toán cho Lục Minh Viễn, còn không tiếc hy sinh tính mạng của mẹ con Gia Dục. Kết quả, Lục Minh Viễn lại là giống loài của Lục Mậu Điển, thật trớ trêu, thật nực cười làm sao!
Có phải Lục Mậu Điển rất đắc ý không.
Người tới nghe xong thì mỉm cười nói: "Sổ sách đã được chuyển về Đại Lý Tự rồi."
Lục lão phu nhân giật mình: "Là Lục ma ma nói cho các ngươi biết sao?"
Người tới khẽ gật đầu, lão ma ma kia có tật giật mình, khai ra tất cả sổ sách. Một rương lớn sổ sách, sự giàu có của Tuyên Bình Hầu phủ Nhan thị thật làm người ta phải líu lưỡi, nghe nói vị lão Hầu gia kia còn được mệnh danh là Tụ Bảo Bồn, quả thật đúng là như vậy.
Sắc mặt Lục lão phu nhân lại xám xịt, một chút cơ hội để bù đắp cũng không có, Gia Dục sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ấy.
Trái tim Lục lão phu nhân nhói lên, rồi bắt đầu co giật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]