Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau, Lục hoàng tử được hộ tống ra khỏi kinh, một đường đi về phía bắc. Càng về phía bắc khí hậu càng lạnh lẽo, điều kiện lại càng kém, Lục hoàng tử vốn thân kiều thịt quý kêu khổ không ngừng, ngày nào cũng oán giận từ sáng đến tối.

Sáng hôm nay, Lục hoàng tử bày ra bộ mặt xám xịt bò dậy khỏi giường, trong miệng lẩm bẩm oán giận không ngừng, hôm nay lại càng lạnh hơn, mỗi ngày rời giường đều là một loại tra tấn.

Dậy được một nửa, Lục hoàng tử ngồi trên giường nhìn chằm chằm đũng quần mình. Nhìn một hồi lâu, sau đó dần rơi vào hồi ức, hình như đã mấy buổi sáng hắn ta không có phản ứng kia. Hắn ta trẻ tuổi khí thịnh, thân thể lại tốt, trước kia mỗi sáng đều dựng một cột chọc trời, hơn nữa còn có thể nhân cơ hội lăn lộn cùng cơ thiếp và nha hoàn trong chốc lát.

Có lẽ là do quá mệt mỏi. Lục hoàng tử nghĩ như vậy, đưa tay xuống, chậm rãi, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Hứa Khai, Hứa Khai!" Lục hoàng tử kinh hoảng thất thố gọi hộ vệ dẫn đầu.

Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, Hứa Khai trợn tròn mắt.

Lục hoàng tử sợ tới mức sắp khóc: "Ngươi sửng sốt làm gì, mau tìm một lang trung tới đây cho ta, mau đi, mau đi!"

Hứa Khai mang theo gương mặt hoang mang đi tìm lang trung.

Lang trung được tìm tới cũng nói không nên lời.

"Đồ lang băm, lang băm!" Lục hoàng tử tức muốn hộc máu kêu to: "Ta muốn hồi kinh, ta muốn tìm ngự y!"

Hứa Khai không dám tự chủ trương, nhưng thấy Lục hoàng tử cũng không giống giả vờ, lại lặng lẽ đi mời một lão lang trung có danh vọng đến, nói là bị bệnh, lại không thể nói là bởi vì cái gì mà bị bệnh.

Lục hoàng tử chửi ầm lên lang băm, kêu gào muốn hồi kinh tìm ngự y.

Hứa Khai vừa trấn an Lục hoàng tử, vừa viết thư bẩm báo hoàng đế.



Nhận được mật thư, hoàng thượng lập tức hạ lệnh, để Lục hoàng tử lấy lý do nhiễm bệnh trên đường rồi hồi kinh, nghĩ thầm nếu Tiểu Lục giở trò, sẽ cho hắn ở lại Mạc Bắc vài ba năm. Nghĩ xong, ông ấy lại lo lắng, đừng nói tiểu tử này không được thật đấy chứ, chẳng lẽ ngày đó bị dọa ra tật xấu?

Nghĩ đến đây, hoàng đế lại rơi vào thuyết âm mưu, thật trùng hợp, lại mắc loại bệnh này?

"Nếu tật xấu này của Tiểu Lục là thật, ngươi nói xem, là ngoài ý muốn hay là do người khác làm?"

Nghe vậy, Trình Yến đã biết Hoàng đế đang nghi ngờ, hắn cũng cảm thấy hơi trùng hợp, thật sự rất trùng hợp, bệnh ở chỗ đó, khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Nhưng An vương phủ hẳn là không đến mức to gan lớn mật như vậy, đặc biệt là nơi đầu sóng ngọn gió này, có lẽ là có người vu oan giá họa, hoặc là An vương phủ làm theo cách ngược lại?

Không có bằng chứng, Trình Yến không có cách nào trả lời.

Hoàng đế cũng hiểu hắn không biết nói cái gì, trầm ngâm nửa ngày: "Phía An vương phủ, ngươi lưu ý thêm một chút."

Trình Yến nhận lời.

An Vương phi hồn nhiên không biết mình đã lọt vào tầm mắt hoàng đế, hiện giờ bà ta đang có chút nôn nóng chất vấn An ma ma: "Không phải ngươi nói vị nãi nương kia đồng ý rồi sao, thế nhưng ta thấy Nhan Gia Dục lại càng ngày càng khỏe mạnh."

Trong thuốc không thêm liệu nữa, A Ngư ứng cảnh chuyển biến tốt hơn vài phần. Hơn nửa tháng nay, nàng đã ra ngoài dâng hương một lần, đi dạo cửa hàng trang sức cùng Lục Nhược Kỳ một hồi, còn tham gia một hội thơ do khuê tú tổ chức.

An ma ma thật cẩn thận nói: "Lão nô thật sự đã đưa rồi, lão nô sẽ đi hỏi thăm xem có xảy ra sơ suất gì không. Vương phi yên tâm, tôn tử của nãi nương kia ở trong tay chúng ta, bà ta sẽ không dám giở trò."

Ngoại trừ đút lót bạc, uy hiếp người nhà, bọn họ còn lặng lẽ trói trưởng tử của Tống nãi nương đang làm ở thôn trang lại. Nếu không làm sao bọn họ có tự tin có thể sử dụng Tống nãi nương.

An vương phi lạnh mặt: "Ngày mai đi ngay đi, nếu bà ta giở trò, cứ đưa cho bà ta một ngón tay."

Da đầu An ma ma tê dại, từ khi quận chúa xảy ra chuyện, bà bèn cảm thấy Vương phi làm việc gấp gáp hơn vài phần, mất đi sự ổn trọng thỏa đáng ngày xưa, nhưng bà khuyên mấy lần lại bị mắng một trận, cũng không dám nhiều lời nữa.



An ma ma làm đúng như vậy.

Ngày hôm sau, An ma ma sắp xếp một nha hoàn không đáng chú ý cải trang ra ngoài, sau đó dùng ám hiệu đã hẹn gọi Tống nãi nương ra.

Vừa thấy nha hoàn này, chân Tống nãi nương lập tức mềm nhũn, giống như nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường câừ hồn. Lúc đầu bà không muốn nói cho Lục Mậu Điển, dù sao cả hai bên đều muốn bà ta hạ dược, vậy cùng hạ là được, đều có thể báo cáo kết quả làm việc.

Nhưng khi nghĩ đến phủ y trong phủ nhất định là người của Lục Mậu Điển, nếu không sao có thể đến tận giờ mà bọn họ vẫn chưa phát hiện cô nương bị hạ dược lâu như vậy. Lỡ như phủ y tra ra, sau đó nói cho Lục Mậu Điển, vậy thì mình chạy không thoát.

Tiền đồ tính mạng cả nhà mình đều nằm trong tay Lục Mậu Điển, Tống nãi nương không dám giở trò, chỉ đành nói theo thật, mong chờ Lục Mậu Điển có thể cứu tôn tử bà ta ra, thế nhưng đến nay vẫn chưa nhận được tin tức tôn tử bình an.

Trong lòng Tống nãi nương nóng như lửa đốt, đến khi đối phương uy hiếp muốn cắt ngón tay tôn tử, Tống nãi nương lập tức sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.

"Ta đang làm, đang làm, chỉ là xung quanh đều là nha hoàn bà tử, ít có cơ hội động thủ, các ngươi chờ chút, chờ chút xem, không phải các ngươi cũng nói, thuốc này không có hiệu quả tức thời...".

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Tống nãi nương lạy lục cầu xin, cuối cùng cũng tạm thời bảo vệ được ngón tay cho tôn tử.

Sau khi biết được An vương phi tiếp xúc với nãi nương bên cạnh Nhan Gia Dục, vẻ mặt của Trình Yến một lời khó nói hết, hắn vào cung yết kiến hoàng đế.

Hai cậu cháu hai mặt nhìn nhau.

- --

Chúc các bạn một năm mới thật nhiều sức khỏe và niềm vui <3.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.