Chương trước
Chương sau
Một lát sau, hoàng đế mỉm cười, tuy nhiên trong mắt lại không hề có ý cười. "Độc ác nhất là lòng dạ nữ nhân."

Vừa làm phụ hoàng lại vừa làm hoàng bá phụ, ông ấy cảm thấy rất có lỗi với tiểu cô nương Nhan gia kia, không dạy tốt hài tử, suýt chút nữa gây họa cho nàng. Còn đang nghĩ phải bồi thường như thế nào. Tuy rằng cô nương kia không hề biết chút gì, nhưng cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được, Nhan gia lão Hầu gia giúp đỡ qua Cao tổ hoàng đế, ông ấy cũng đã từng gặp Nhan gia lão Hầu gia mấy lần.

Nếu Nhan gia còn có nam nhân, trái lại có thể bù đắp trên con đường làm quan, chỉ là Nhan gia không còn người nữa.

Lục gia là nhà trượng phu tương lai của nàng hay cũng là nhà ngoại, nhưng vị hôn phu của nàng và Tấn Dương lại không rõ ràng, bồi thường cho Lục gia thật sự có chút khó xử. Cho nên chỉ có thể tạm thời bỏ xuống, sau này lại nói.

An vương phi thì ngược lại, bà ta cũng không áy náy vì nữ nhi gây ra chuyện này, vẫn ngày càng muốn mưu hại tính mạng người khác.

Bà ta cảm thấy vì Nhan Gia Dục không mắc bẫy, cho nên Tấn Dương mới tự ăn ác quả, vì thế bèn giận chó đánh mèo trả thù. Hay là muốn giết Nhan Gia Dục, để cho nữ nhi của bà ta cùng Lục Minh Viễn song túc song phi.

Hoàng đế cười lạnh: "Vô pháp vô thiên, trong mắt bà ta có còn vương pháp hay không."

Trình Yến yên lặng, đối với một số người bọn họ chính là vương pháp.

"Ngươi nói xem, An vương biết không?"

Trình Yến đáp lại: "Trước mắt, theo chứng cứ điều tra được, cho thấy An vương không biết."

"Hy vọng ông ta không hồ đồ." Hoàng đế híp mắt: "An vương phi có thể hạ độc cô nương Nhan gia kia, vậy theo ngươi, bà ta cũng có thể hạ độc Tiểu Lục không?" Sau khi xong việc, Lục nhi tử của ông ấy bày ra bộ dáng heo chết không sợ nước sôi, nhìn thấy hắn ta là ngứa răng, so với Nhan Gia Dục lại càng khiến người ta căm hận. An vương phi hận cô nương Nhan gia kia, vậy cũng có khả năng hận cả Tiểu Lục.

Lục hoàng tử còn chưa tới kinh thành, nhưng ngự y hoàng đế phái đi đã hội hợp cùng Tiểu Lục, xác định nhi tử đã bị người hạ dược, nhưng ngự y lại không tra ra được đây là loại thuốc gì, càng không dám cam đoan có thể chữa khỏi cho nhi tử. Nhi tử có hỗn trướng đến đâu thì cũng là con ruột, không thể để người ngoài chà đạp như vậy.

Hoàng đế gõ gõ mặt bàn: "Nhân chứng vật chứng đều có rồi, bắt mấy nô tài kia lên thẩm vấn cho trẫm, chúng ta xem xem An vương phi còn lén lút làm bao nhiêu chuyện tốt, bà ta thật sự cho rằng có thể một tay che trời sao." Nếu là An vương phủ làm, biết nhi tử bị hạ thuốc gì, cũng có thể trị đúng bệnh, như vậy là tốt nhất.

Trình Yến nhận mệnh. Hắn lặng lẽ đi bắt người, thẩm vấn một phen, An ma ma thừa nhận An vương phi muốn đầu độc Nhan Gia Dục, ép Lục Minh Viễn cưới Tấn Dương quận chúa, thế nhưng lại một mực phủ nhận việc hạ dược hại Lục hoàng tử, thẩm vấn thế nào cũng không thừa nhận.

Có được lời khai của người trước, có thể mời An vương phi đến hỗ trợ điều tra, dù sao An vương phi cũng là vương phi, bà ta không chủ động thừa nhận cũng không thể dùng hình phạt với bà ta, nhưng người bên cạnh bà ta lại không có đãi ngộ này, chỉ cần có làm, vậy là có thể cạy miệng ra.

"Tiểu vương gia." Tam Tuyền vội vàng chạy tới, rót một ngụm trà lớn: "Chắc chắn ngài không thể đoán được Tống nãi nương đã khai ra cái gì đâu"

Trình Yến nhướng mày.

Tam Tuyền rụt cổ nói thẳng không dám vòng vo: "Bà ta không hạ độc Nhan cô nương theo phân phó của An vương phi, nhưng mà, bắt đầu từ tháng hai năm nay, bà ta đã hạ độc trong thuốc của Nhan cô nương."

Trình Yến sửng sốt: "Ai muốn mạng của nàng?"

Tam Tuyền thổn thức: "Gia chủ hiện tại của Lục gia, chính là cữu cữu của Nhan cô nương." Không khỏi đồng tình: "Nhan cô nương cũng quá đáng thương, Tấn Dương quận chúa muốn cướp vị hôn phu của nàng, An Vương phi muốn mạng của nàng, kết quả cữu cữu ruột của nàng cũng muốn đầu độc nàng, rõ ràng là nàng đang phải sống trong hang hổ hang sói, có thể sống đến bây giờ, đúng thật không dễ dàng!"

Mày kiếm của Trình Yến nhíu lại: "Lý do?"

Tam Tuyền: "Nãi nương kia cũng không biết, bà ta chỉ phụng mệnh hàng sự."

Trình Yến như có điều suy tư, nếu Lục gia sớm đã biết chuyện của Tấn Dương quận chúa cùng Lục Minh Viễn, miễn cưỡng tính là một lý do, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng, Lục Mậu Điển là thúc phụ của Lục Minh Viễn, hơn nữa giữa bọn họ còn có tranh chấp gia chủ.

Trình Yến chậc một tiếng, cảm thấy nước đi lần này Lục gia có hơi hỗn loạn.

Hắn cầm lời chứng tiến cung diện thánh. Nhìn thoáng qua lời khai, Hoàng đế bảo Triệu tổng quản mang theo lời khai của An ma ma đi tới An vương phủ, sau đó âm thầm dẫn An vương phi đi thẩm vấn. Muốn bảo vệ thể diện của hoàng thất, không thể gióng trống khua chiêng hành động được.

Nhìn lời khai của Tống nãi nương, ngay cả hoàng đế cũng đều đồng tình: "Phụ tử Nhan gia có công với nước, tuy nhiên chỉ còn lại một giọt cốt nhục ở trên đời. Không biết thì thôi, nếu đã biết, vậy thì không thể ngồi yên không để ý, ngươi điều tra chút đi."

Trình Yến chắp tay nhận mệnh, nghĩ xem nên tìm lý do gì để đón Nhan Gia Dục ra khỏi Lục phủ là tốt nhất, tránh cho Lục Mậu Điển phát hiện điểm không ổn sẽ giết người diệt khẩu.

Trong An vương phủ, tim An vương đập như trống.

"Bệ hạ sợ Lục hoàng tử giận chó đánh mèo, tìm Nhan cô nương gây phiền toái, cho nên bèn phái người âm thầm bảo vệ, nào ngờ lại phát hiện tiểu nha hoàn trong phủ lén lút liên lạc với nãi nương bên cạnh Nhan cô nương, hơn nữa còn muốn đầu độc Nhan cô nương. Tiểu nha hoàn kia nói là phụng mệnh An ma ma bên cạnh vương phi làm việc. Bệ hạ còn không tin, nghĩ trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, nào ngờ...", Triệu tổng quản lắc đầu: "Vương gia, bệ hạ long nhan giận dữ, đập vỡ một chén trà rồi!"

Mặt An vương tái mét, An ma ma bên cạnh Vương phi mất tích hôm qua, nghe nói là bị người ta gọi đến cửa sau, sau đó không còn thấy bà đâu nữa, thì ra là bị người của hoàng đế bắt đi.

"Triệu công công, trong đó chắc chắn có hiểu lầm." Cổ họng An Vương khô khốc.

"Vậy thì không thể tốt hơn, mời Vương phi cùng An ma ma kia đối chất một phen, có gì hiểu lầm bèn tiêu tan." Triệu tổng quản chắp tay: "Hôm nay phải mời Vương phi cùng đại nha hoàn quản sự ma ma đi cùng chúng ta một chuyến, có nơi nào đắc tội mong Vương gia thông cảm."

Tay chân An vương lạnh lẽo, ông ta cố gắng trấn định nói: "Đây là chuyện nên làm." Vừa ngước mắt lên lại nhìn thấy An vương phi chầm chậm bước đến, khóe mắt An vương run rẩy, tự nhiên sinh ra một loại xúc động muốn tiến lên bóp chết bà ta. Nữ nhân ngu xuẩn này, ngươi muốn gây họa cho con cháu đúng không!

Từ sau khi An ma ma mất tích ngày hôm qua, mí mắt An vương phi vẫn luôn nhảy dựng lên, khi thấy sắc mặt An vương xanh mét, tim bà ta lập tức lỡ một nhịp.

An vương cắn răng nói với bà ta, An ma ma thú nhận bị bà ta sai khiến đầu độc Nhan Gia Dục, Hoàng đế bảo bà ta phải hỗ trợ điều tra.

Sợi dây trong lòng An vương phi đứt phựt một tiếng, trên khuôn mặt kinh hãi không còn một giọt máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.