Chương trước
Chương sau
Hoàng đế cúi đầu nhấp một ngụm trà, ngại ngùng: "Trong tháng bảy sao có thể nói đến hôn sự." Cảm tạ tháng bảy! Nếu không, buổi tối muội muội sẽ vào trong mộng mắng chết ông ấy.

Trình Yến quay mặt đi, đúng là có chút may mắn, với hắn cưới ai cũng là cưới, nếu hoàng đế cữu cữu nói như vậy, không chừng hắn sẽ đồng ý thật. Ấn tượng của hắn đối với Tấn Dương không nhiều, bởi vì đã trải qua những trải nghiệm đau đớn không dám nghĩ lại, cho nên bản thân hắn càng có khuynh hướng tiếp xúc với các cô nương một cách thẳng thắn. Đối với nữ tử xinh xắn, mềm yếu đáng thương như Nhan Gia Dục, hắn không tự chủ được suy nghĩ nhiều về từng lời nói và hành động của các nàng, sau suy nghĩ nhiều thường chứng minh hắn không làm oan uổng người khác.

Lần này nhận thức lại bị đảo loạn, Nhan Gia Dục thật sự đáng thương vô tội, nếu không phải nàng bị nổi mẩn đỏ, hiện giờ người bị hủy hoại danh tiết sẽ là nàng. Xảy ra chuyện gièm pha như vậy, vì thể diện, tám chín phần mười là nàng sẽ bị đưa vào phủ Lục hoàng tử. Không có thể diện tiến phủ như thế, vị trí Vương phi càng không cần nghĩ, nhiều lắm cũng chỉ là một vị trắc phi. Ngày sau sắc suy ái tàn, mang thanh danh thất trinh trước hôn nhân trước mắt bao người, nửa đời sau cũng có thể tưởng tượng được.

Trong chốc lát, Trình Yến lại trào ra một loại khó chịu cực kì quỷ dị, nàng không hề giống những nữ tử 'yếu đuối' lúc trước hắn gặp phải chút nào, mà ngược lại nàng còn bị bắt nạt.

Nhận ra mình đang nghĩ cái gì, Trình Yến sờ sờ mũi, cảm thấy mình thật sự bị giày vò ra tật xấu, cho rằng tất cả nữ tử có vẻ ngoài yếu đuối đều là xà nữ giết người không thấy máu, một cây gậy tre đánh đổ cả một thuyền người.

Trước khi An vương cùng Lục hoàng tử vào thư phòng, Trình Yến đã đi vào nội phòng.

An vương không dám giấu diếm, nói hết tất cả mọi chuyện một cách rõ ràng, nếu một đương sự khác không phải tên ngu xuẩn Lục hoàng tử, có lẽ ông ta sẽ tìm mọi cách bào chữa thay nữ nhi, gắng hết sức để mọi chuyện không tồi tệ đến như vậy. Nhưng ai bảo nữ nhi tìm ai không tìm, lại cố tình tìm Lục hoàng tử làm đồng lõa, An vương dừng một lát, đổi lại cũng sẽ không có ai nguyện ý dây dưa với nó.

Đối với Lục hoàng tử, Hoàng đế nghiêm khắc hơn một chút, ông ấy bảo hắn ta khai ra toàn bộ, thay vì chờ Hoàng đế hỏi ra thì không bằng tự mình thẳng thắn, ít nhất còn có thể giữ lại chút thể diện.

"Các ngươi muốn giải thích với bên ngoài như thế nào?" Ngữ khí hoàng đế lãnh đạm. Cũng không thể tuyên bố với bên ngoài rằng, Lục hoàng tử và Tấn Dương liên thủ thiết kế hại Nhan Gia Dục, trời xui đất khiến lại gậy ông đập lưng ông. Hai người bọn họ không biết xấu hổ, nhưng hoàng thất vẫn còn thể diện.

Lục hoàng tử quỳ dưới đất giả chết.

An vương kiên trì nói: "Là nha hoàn trong phủ mưu toan thấy người sang bắt quàng làm họ, huân thôi tình hương cố ý dụ dỗ Lục hoàng tử, may mắn giữa đường bị người ta phát hiện. Sau khi biết được, Tấn Dương lập tức vội vàng chạy tới, nó dìu Lục hoàng tử đến Đinh Lan Uyển nghỉ ngơi, nha hoàn bên người rời đi mời phủ y, nào ngờ thôi tình hương lại phát tác, gây ra sai lầm lớn."



Nói chuyện một hồi, cả Lục hoàng tử và Tấn Dương quận chúa đều bị nhắc tới, Lục hoàng tử không phải say rượu thất đức mà là bị trúng xuân dược, Tấn Dương quận chúa lại càng là người bị hại.

Hoàng đế không tỏ ý kiến, mấy lời này không chỉ dễ nghe hơn so với chuyện huynh muội vụng trộm, mà còn giữ được một chút thể diện.

An vương biết hoàng đế đã cam chịu.

"Đồ hỗn trướng." Hoàng đế tiện tay cầm lấy một quyển sách, chuẩn xác đập trúng đầu Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử kêu đau một tiếng, lại vội vàng nuốt nửa đoạn âm sau trở về, lần nữa quỳ rạp xuống đất: "Phụ hoàng thứ tội."

Từ phía sau ngự án đi ra, hoàng đế giơ chân đá ngã hắn ta: "Ta mời đại nho cho ngươi, học hành nhiều năm như vậy, ngươi lại học được thủ đoạn trộm gà bắt chó này, ngươi có khác gì đám cường đoạt dân nữ trên đường không, ngay cả thổ phỉ còn lỗi lạc hơn ngươi!"

Càng nói hoàng đế càng tức giận, ông ấy nhặt quyển sách dưới đất lên, cuộn tròn nó thành một cây gậy, đánh cho Lục hoàng tử kêu to.

Sau khi đánh nhi tử một trận, hoàng đế hơi nhẹ lòng chỉnh trang lại long bào: "Đừng ở kinh thành làm trẫm mất mặt nữa, cút đến quân doanh Mạc Bắc đi."

"Phụ hoàng!" Lục hoàng tử không dám tin trừng to mắt, chỗ Mạc Bắc kia không có một ngọn cỏ mọc vừa nghèo lại vừa khổ, mỗi lần hắn ta gây tai họa, phụ hoàng đều doạ ném hắn ta qua ăn cỏ, không ngờ lần này ông ấy lại làm thật, Lục hoàng tử lập tức khóc lóc thảm thiết: "Phụ hoàng, con sai rồi, con biết sai rồi, đều là do Tấn Dương xúi giục con, là Tấn Dương tìm đến con trước."

An vương bên cạnh vừa đỏ mặt vừa trả lời: "Bệ hạ đừng trách cứ Lục hoàng tử, là thần đệ không biết cách dạy con."

Hoàng đế cũng cảm thấy đỏ mặt, thứ không có tiền đồ cũng không dám gánh vác này lại là con ruột của ông ấy.



"Ngươi không cần cầu tình thay nó, là tại nó thiếu dạy dỗ, hơn nữa cũng vì lúc trước trẫm quá nuông chiều nó, dung túng nó đến mức vô pháp vô thiên muốn làm gì thì làm."

An vương chợt cảm thấy mặt nóng rát, rõ ràng Hoàng đế đang nói đến Tấn Dương, ông ta đỏ mắt nói: "Là thần đệ không dạy tốt nữ nhi, để nó gây ra chuyện xấu đến mức này."

Hoàng đế vỗ vỗ bả vai ông ta, tỏ vẻ bất đắc dĩ của một lão phụ thân: "Con cái đều là nợ nần!"

Còn không phải là nợ sao.

An Vương kiệt sức ra khỏi cung. An Vương phi vội vàng nghênh đón: "Vương gia, bệ hạ nói thế nào?"

An vương run mày: "Bệ hạ tự tay đánh Lục hoàng tử một trận trước mặt ta, nói Lục hoàng tử không biết xấu hổ, vô pháp vô thiên, đều là do lúc trước quá dung túng hắn ta, bệ hạ còn đuổi Lục hoàng tử đến quân doanh khổ hàn nhất là Mạc Bắc."

Mặt An vương phi càng ngày càng trắng bệch theo lời nói của An vương, rõ ràng là bệ hạ đang chỉ tang mắng hòe, nhưng nữ nhi của bà ta mất thanh danh mất trinh khiết, nó mới là người bị hại lớn nhất trong chuyện này!

"Dọn dẹp chút đi, đưa Hân nhi ra khỏi kinh thành, nó không còn cách nào ở lại kinh thành nữa rồi, lập tức đưa nó đến nhà mẹ đẻ ngươi tránh đầu sóng ngọn gió." Ngay cả Lục hoàng tử cũng bị đuổi ra khỏi kinh thành trốn gió đầu, nào có chuyện Tấn Dương còn có thể ở lại kinh thành, hai người đều đi cũng tốt.

An vương phi đáp được, dù sao bà ta cũng có ý định sắp xếp cho nữ nhi rời kinh tránh gió. Vốn còn muốn thương lượng với An vương chuyện nữ nhi và Lục Minh Viễn, chỉ là xem ra, hiện giờ đã không cần thiết, bệ hạ tức giận, An vương chắc chắn sẽ không đồng ý.

An Vương phi nói với Tấn Dương quận chúa chuyện sẽ sắp xếp cho nàng ta đến nhà ngoại tổ ở một thời gian.

Vẻ mặt Tấn Dương quận chúa xám xịt, cũng không có nói được hay không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.