Chương trước
Chương sau
Các cô nương chơi đánh trống chuyền hoa khắp nơi, các công tử thì chơi khúc thủy lưu thương. Lục hoàng tử uống cho đến say ngà ngà như mong muốn, mượn rượu để mạnh dạn hơn, nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ làm, lục hoàng tử thấy trong lòng có hơi chút thiếu tự tin, nhưng cũng có chút hồi hộp và mong chờ khó tả. Lấy cớ uống say để làm nhỡ việc, hắn ta có lẽ sẽ thuận lợi lấy được Nhan Gia Dục về phủ.

Thân là hoàng tử, trước giờ đều là nữ nhân tự mang niềm vui đến, hắn ta chẳng khi nào hao tâm tổn trí vì nữ nhân. Chỉ có Nhan Gia Dục là ngoại lệ, trong cuộc đua thuyền rồng vào tháng năm, hắn ta thoáng thấy nàng duyên dáng bên bờ hồ, liền đâm lòng nhớ nhung, trong lòng và trong ánh mắt đều là nàng. Sau đó, hắn ta nghĩ cách để được gặp nàng vài lần, nhưng thay vì giảm bớt nỗi đau khổ của bệnh tương tư, nó lại ngày càng sâu sắc hơn, nỗi nhớ lại cuồng nhiệt hơn. Nếu cuộc đời này lấy được nàng làm vợ, thì không còn gì mong muốn hơn nữa.

Tuy nhiên, nàng đã có hôn ước, người đó còn là biểu ca từ nhỏ đến lớn lớn lên cùng nhau của nàng. Đang trong lúc hắn chán ngán vô cùng thì phát hiện Tấn Dương cũng gặp nỗi khổ giống hắn ta.

Hắn nhớ nhung Nhan Gia Dục, còn Tấn Dương thì dành trái tim cho Lục Minh Viễn. Tấn Dương nói nàng và Lục Minh Viễn hai người đều yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau vì hôn ước. Tấn Dương cũng nói Lục Minh Viễn và Nhan Gia Dục hoàn toàn không có tình cảm nam nữ, giữa họ chỉ là tình huynh muội, nếu hắn lấy Nhan Gia Dục thì đôi bên cùng có lợi. Thông tin này chính xác là với những gì hắn ta muốn nên mới vạch ra kế hoạch của ngày hôm nay.

“Các ngươi từ từ chơi, ta không ổn rồi, ta phải đi nghỉ ngơi một lát trước đây.” Lục hoàng tử như uống không nổi nữa nên nói.

An Vương thế tử liền chỉ một người hầu đỡ lục hoàng tử vào khách phòng nghỉ ngơi.

Rời khỏi mắt của mọi người, lục hoàng tử bảo người hầu đi, đi một mạch thẳng đến căn phòng ngoài cùng bên trái của Đinh Lan Uyển, ngồi nơm nớp lo sợ và đợi Tấn Dương quận chúa đưa người tới.

Hắn ta không khỏi đi tới đi lui trong phòng, trong mắt hắn ta giờ chỉ có Nhan Gia Dục, khuôn mặt thanh tú giống như tiên tử trong mây, trong lòng đột nhiên đảo lộn, trong bụng chậm rãi bốc lên một ngọn lửa.

Hình ảnh đẹp như mơ lúc nửa đêm vụt qua tâm trí hắn ta giống như cưỡi ngựa xem hoa, miệng khô khốc, lục hoàng tử cầm tách trà trên bàn nhấp một ngụm, uống trà nhưng giống như uống dầu, ngọn lửa ấy càng lúc càng cháy dữ dội, đốt cháy cơ thể hắn ta, khiến nó trở nên căng cứng và đau nhức.

Lục hoàng tử có đến mấy người thiếp đương nhiên sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn ta bối rối sờ sờ lên mặt, lo lắng nhìn về phía cửa, thiếu chút nữa không nhịn được muốn mở toang cửa để nhìn ra xung quanh.

Con mèo già vương chiếc lưng dài lười biếng nằm trên mái nhà dưới ánh nắng mặt trời, hương hoa quế trong phòng càng lúc càng nồng, lục hoàng tử càng lúc càng sốt ruột.

A Ngư mặt đỏ thanh tú tươi đẹp, toả ra hơi say ngà ngà khiến người ta ngồi không yên, dáng vẻ không chút sức lực thu hút bao nhiêu ánh mắt nhìn của các cô nương.

Lục Nhược Linh nghiến hàm răng sau đến đau nhức, ở đây không có nam nhân, tiểu đề tử dụ dỗ ai!

“Không ngờ tửu lượng của Nhan cô nương tệ như vậy, mới uống mấy chén đã say rồi.” Tấn Dương quận chúa cười đắc ý.

A Ngư ngơ ngác mơ màng nhìn nàng, có vẻ ngẩn người.



Ngay cả Tấn Dương quận chúa nhìn cũng sửng sốt, trong lòng vô cớ co rút lại: “Hoa Vũ, ngươi dìu Nhan cô nương đi Đinh Lan Uyển nghỉ ngơi một lát.”

Lục Nhược Kỳ thấy Điệp Thúy bên cạnh A Ngư đã đi thay quần áo vẫn chưa về nên bảo nha hoàn của mình đi theo để chăm sóc.

“Muội muội ở lại để hầu hạ Lục tứ cô nương, còn Nhan cô nương giao cho ta là được rồi, Điệp Thúy muội muội lát nữa sẽ đến.” Hoa Vũ đã đỡ A Ngư dậy rồi.

Nghe vậy, Lục Nhược Kỳ liền nói với Tấn Dương quận chúa: “Ta mang phiền phức tới cho quận chúa rồi.”

“Nói thế nào đây, là do ta không biết tửu lượng của Nhan cô nương thấp như vậy, nếu biết ta đã không kéo nàng cùng chơi với ta.” Tấn Dương quận chúa nói với Hoa Vũ: “Nhớ mang cho Nhan cô nương bát canh giải rượu.”

Hoa Vũ đồng ý, dìu A Ngư rời đi.

Chơi một vòng trò chơi, Tấn Dương quận chúa đứng ngồi không yên kiếm cớ thay quần áo để rời đi. Đuổi theo Hoa Vũ đang đi ở phía trước, cả chủ tớ không nói một lời nào đi thẳng về phía trước đến chỗ Đinh Lan Uyển.

Nhìn thấy Tấn Dương quận chúa đi cùng, A Ngư yên lòng. Ở kiếp trước, Tấn Dương quận chúa đích thân đưa Nhan Gia Dục bị tẩm thuốc mê đến bên giường của lục hoàng tử.

Nhan Gia Dục tuy đầu óc mê man nhưng vẫn còn một tia tỉnh táo, trong mơ hồ nghe thấy người quận chúa “tốt bụng” này nói: “Lục đường ca, ta đã đưa người đến rồi. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, là do ngươi say rượu không cẩn thận nên mới tới đây và mạo phạm Nhan cô nương.”

Lục hoàng tử cũng đáp trả vâng: “Là ta uống say và không biết đang làm gì, đều là lỗi của ta. Không có liên quan gì đến Nhan cô nương, càng không liên quan gì đến ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ngươi ra.”

Một lát sau, Tấn Dương quận chúa nói: “Ngươi về sau nhất định phải đối tốt với nàng ấy, nếu không, ta sẽ không buông tha cho ngươi.”

Lục hoàng tử chỉ lên trời đối mặt với đất thề đảm bảo: “Ta sẽ nuôi nấng nàng như tổ tông của ta, được rồi chứ, ngươi mau đi đi.”

Tự tay đẩy người ta xuống địa ngục, rồi lại tử tế nhân từ là có thể cảm thấy an tâm thanh thản, phải vậy không?

Sau việc đó, Nhan gia khóc lóc tố cáo đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là cố tình, là do lục hoàng tử và Tấn Dương quận chúa rắp tâm hủy hoại sự thanh bạch của nàng, Tấn Dương quận chúa ái mộ Lục Minh Viễn nên cố ý hãm hại nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.