Độ vong đạo tràng kết thúc, mọi người tản ra, Lục lão phu nhân trưng ra nụ cười ngượng ngùng lại không hề thất lễ khách sáo với khách khứa mấy câu. Tuy vẻ mặt đối phương vẫn như bình thường, nhưng bà ấy vẫn cảm nhận được giữa mi mắt đối phương thấp thoáng nụ cười trào phúng, trào phúng Lục gia bọn họ cay nghiệt với cô nhi.
Sự thực tất nhiên cũng là như vậy, cũng chỉ có người nhà họ Lục cho rằng Lục Nhược Linh là bồng bột ngây thơ, dưới góc nhìn của người ngoài, dáng vẻ đó của Lục Nhược Linh rõ ràng là ngang ngược ác độc. Nàng ta ngay cả trường hợp thế này cũng dám ngông cuồng bạo ngược, có thể thấy ở trong nhà càn quấy thế nào, nghe tiểu cô nương kia nói lúc ở nhà cũng đã chịu không ít sự ức hiếp. Nếu nhưng không có người nhà dung túng, Lục Nhược Linh ngàn vạn lần không dám phóng túng ngông cuồng như thế.
Cô nhi không cha không mẹ, không cầu xin được xem như con ruột, nhưng cũng không có đạo lý dung túng cô nương nhà mình tùy ý ức hiếp người khác. Lẽ nào đây chính là hành vi nên có của một danh môn thế gia sao? Chả trách lại có thể giày vò đến mức tiền triều cũng không còn.
Gắng gượng giữ vững sự bình tĩnh, cáo từ với mọi người xong, Lục lão phu nhân mang theo người Lục gia đi đến sương phòng nhà mình.
Lục Nhược Linh đang gục trong lòng ngực Bách thị khóc nức nở, nàng ta mất mặt trước mặt nhiều quý phu nhân như vậy, sau này còn gả vào nhà cao cửa rộng thế nào đây.
Lục Nhược Linh ôm mặt: “Nương, ả tiện nhân Nhan Gia Dục này lại dám đánh ta, ta không sống nổi nữa, con không sống nổi nữa, để ta đi chết đi.”
Miệng Bách thị còn đắng hơn ăn hoàng liên, lần này con gái mất mặt nhục nhã, không thể không trách tính cách của con gái, rảnh rỗi đi mắng chửi Nhan Gia Dục làm gì, cũng oán trách Nhan Gia Dục khiến chuyện này trở nên um sùm như vậy, rõ ràng là cố ý vả vào mặt con gái.
“Con bảo ta nói con thế nào mới tốt đây, đang yên đang lành đi nói chuyện với nàng ta làm gì!”
“Nàng ta chính là tiện nhân, quyến rũ nam nhân, ai ai cũng đều nhìn về phía nàng ta, nàng ta muốn làm gì, muốn trèo cao sao, không biết xấu hổ!”
Hoàn toàn quên mất bản thân vẫn luôn ngày đêm tơ tưởng Lục Minh Viễn sẽ với được cành cao là Tấn Dương quận chúa.
Nàng ta đã quên, nhưng Bách thị thì vẫn nhớ rất rõ ràng, nhịn không được bừng bừng mặt: “Con nói gì có lý chút có được không, chuyện đó thì liên quan gì với Gia Dục.”
“Sao lại không liên quan đến nàng ta, nếu không phải nàng ta õng ẹo, sao Ngụy công tử lại nhìn nàng ta chứ.”
Nghe lời nói của nàng ta, Bách thị là người làm mẹ cũng cảm thấy chói tai: “Một quý nữ thế gia như con lại luôn mồm nói mấy từ như õng ẹo, con học kiểu mồm miệng dơ bẩn đó từ đâu? Có vẻ như con đã quen ăn nói lung tung, nên mới gây ra chuyện ầm ĩ như vậy.”
“Là nàng ta, đều là do nàng ta hại, nàng ta còn đánh ta.”
Lục Nhược Linh tức giận giậm chân, trong đầu chỉ còn sót lại chuyện bản thân bị tát tai, mẹ nàng ta còn chưa từng nỡ đánh vào mặt nàng ta:
“Ta không quan tâm, ta không quan tâm, ta phải đánh trả, ta phải đánh nát mặt nàng ta, ta nuốt không trôi cục tức này.”
Nhìn thấy A Ngư đi vào theo Lục lão phu nhân, Lục Nhược Linh phóng vút qua: “Tiểu tiện nhân.”
A Ngư chuẩn bị từ sớm đột nhiên lùi về sau, lảo đảo lùi vào trong sân:
“Tam muội, ngươi muốn làm gì?”
“Ta đánh chết ngươi, ta đánh chết tiểu tiện nhân nhà ngươi!”
Lục Nhược Linh mặt đầy phẫn hận giẫy giụa đẩy nha đầu đang ngăn cản nàng ta ra, la hét: “Nhan Gia Dục, ngươi dám đánh ta, ngươi đợi đó, ta đánh chết ngươi, ta nhất định phải đánh nát mặt của ngươi.”
Lục lão phu nhân liếc nhìn người ngoài hai bên, sương phòng và am viện nối liền với nhau, tức giận đến run tay: “Phản rồi, phản rồi, che miệng nó lại cho ta.”
Ngụy Anh Thiều ngẩn người: “Người đàn bà đanh đá này từ đâu ra vậy.”
Những nữ tử mà hắn từng gặp, có người hào phóng, có người đoan trang, có người ôn nhu, có người tinh tế... cho dù là người có tâm cơ thâm trầm miệng mồm sắc bén, cũng không có loại nào như này.
Trình Yến nhíu đôi mày kiếm, liếc mắt nhìn A Ngư đang giàn rụa nước mắt, lại thu hồi ánh mắt.
Lục Nhược Linh bị che miệng đẩy vào trong sương phòng, Lục lão phu nhân tức giận đùng đùng, lúng túng không biết chui vào đâu: “Đứa nhỏ này hôm nay không biết là có chuyện gì, khiến chư vị chê cười rồi.”
Đây là do ở nhà quen thói độc đoán, cho nên chịu chút thiệt thòi bên ngoài đã không kìm nổi tính khí, phu nhân Lương Quốc Công mỉm cười:
“Không sao, chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Đôi lúc phạm một vài lỗi sai cũng không có vấn đề gì, không sợ nàng ấy phạm sai lầm, dạy dỗ thật tốt là được.”
Nụ cười của Lục phu nhân chợt tắt, cảm thấy trong lời nói nhung gấm này của phu nhân Lương Quốc Công giống như ẩn chứa kim châm: “Phu nhân nói đúng, đứa trẻ này phải dạy dỗ thât tốt.”
“Dục nhi đừng sợ, ngoại tổ mẫu chắc chắn sẽ chủ trì công đạo cho con.”
Lục lão phu nhân tràn đầy từ ái vẫy vẫy tay với A Ngư.
A Ngư khẽ cười trong lòng, công đạo sao? Trong mắt vị lão thái thái này, công đạo chính là Lục Nhược Linh làm chuyện gì cũng đều đáng được tha thứ, Nhan Gia Dục cần phải tha thứ vô điều kiện.
Có lần nào Lục Nhược Linh ức hiếp Nhan Gia Dục, Lục lão phu nhân không mềm lòng, giơ cao đánh khẽ. Giáo huấn Lục Nhược Linh hai câu không đau không ngứa, sau đó nói với Nhan Gia Dục ngươi là biểu tỷ, là chị dâu tương lai đừng chấp nhất với nàng ta như vậy. Nhan Gia Dục có thể làm được gì, nàng có cái gì để không hoan hồng độ lượng. Kết quả của khoan hồng đại lượng chính là Lục Nhược Linh được đằng chân lân đằng đầu, bởi vì nàng ta biết bất luận bản thân gây khó dễ cho Nhan Gia Dục thế nào cũng không sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]