Lúc Lục Minh Viễn về đến nhà, đầu tiên là đi thỉnh an Lục lão phu nhân, nhìn thấy thân tôn nhi duy nhất của mình, Lục lão phu nhân cười mặt đầy vết nhắn, ân cần hỏi hắn làm quan nhỏ có mệt không, có gặp phải chuyện gì không vui không?
Lục Minh Viễn báo tin vui chứ không báo tin xấu, đang nói chuyện thì nhận được thiệp báo hỷ của một vị đồng liêu: “Hắn ta kém hơn ta hai tuổi nhưng sắp thành thân rồi.”
Lục lão phu nhân tay đang sờ vào con mèo khẽ dừng lại: “Theo lý thì nên tổ chức hỉ sự cho ngươi và Dục Nhi rồi, nhưng có điều sức khỏe của nàng không được tốt lắm, cho nên ta nghĩ đợi cho đến khi nàng khỏe lại một chút.”
Lục Minh Viễn: “Hỉ thần lâm môn, chư tà sẽ né tránh đi, làm việc hỉ có lẽ bệnh tình của Dục biểu muội có thể sẽ tốt hơn.” Sau khi thành hôn, Tấn Dương quận chúa cũng sẽ bỏ cuộc.
Lục lão phu nhân sửng sốt, vuốt vuốt lông trên lưng con mèo: “Trên đời này, đa số nữ tử sẽ thay nam tử xung hỉ, khó có người có tâm ý như ngươi, nhưng thành hôn cũng không phải là chuyện tùy tiện định ra một ngày là xong, còn phải tính toán cẩn thận bằng bát tự, lát nữa ta với mẫu thân ngươi sẽ bàn bạc xem sao.”
Lục Minh Viễn đáp lời rồi một lúc sau rời khỏi Vinh Thọ Đường. Tiến về phía Ngọc Sinh viện thỉnh an Bách Thị, sau đó xách một hộp tuyết cáp đến Phù Cừ các thăm A Ngư: “Linh Nhi khẩu xà tâm phật, ngươi đừng để trong lòng.” Hắn nói mà hắn cũng cảm thấy ngại ngùng, hắn không nhớ rõ chính mình đã thay Lục Nhược Linh chịu lỗi với Nhan Gia Dục bao nhiêu lần rồi, tính tình của muội muội thật khiến người ta không biết nên nói thế nào mới tốt.
A Ngư cong khóe môi màu hồng nhạt: “Ngất xỉu là do cơ thể ta yếu ớt, không liên quan gì đến tam biểu muội.”
Lục Minh Viễn càng thêm xấu hổ: “Ngươi không cần nói tốt cho muội ấy, sai là sai, mẫu thân đã phạt muội ấy chép “Nữ Tắc” ở trong phòng rồi.”
A Ngư không nói gì nữa.
Lục Minh Viễn không biết nên nói gì, nàng yêu cầm kỳ thư họa, hắn học đao sang binh pháp, còn kém nhau bốn tuổi, hai người hoàn toàn không có điểm chung. Hắn luôn cảm thấy Dục biểu muội giống như sương đêm đọng trên cánh hoa buổi sớm, đẹp đến chói mắt nhưng lại vô cùng mong manh, cho nên một khi đến gần phải rất cẩn thận, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Sau vài câu nói đơn giản, Lục Minh Viễn nói nàng nên nghỉ ngơi thật tốt rồi rời đi.
A Ngư tiễn hắn đến trong viện, nhìn hắn rời đi. Nhan Gia Dục đã từng bắt gặp phải Tấn Dương quận chúa đang ôm Lục Minh Viễn từ phía sau, mặc dù đã lập tức đẩy ra nhưng hai người đã nói với nhau rất nhiều chuyện, nàng cách đó quá xa nghe không rõ, nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy Lục Minh Viễn biểu cảm rất khác người, hoàn toàn khác với khi đối diện với nàng. Vì vậy, nàng cho rằng họ có tư tình với nhau, Lục Minh Viễn có liên quan đến chuyện đó.
Nhưng nàng vừa nghe thấy gì, Lục Minh Viễn thật sự chủ động yêu cầu hoàn thành việc thành hôn. Vậy có thể suy ra rằng hắn không liên quan đến việc đầu độc?
Nếu là thật sự như vậy thì cũng là chuyện tốt đối với tiểu cô nương này này, ít nhất còn có một người ở trong lòng không làm hại đến nàng.
A Ngư đột nhiên mỉm cười, có chút châm chọc, ý nghĩ muốn hoàn thành việc thành hôn có thể bùa thôi mệnh của nguyên chủ.
Lục lão phu nhân phái người đưa Bách thị đến Vĩnh Thọ Đường, nói ý của Lục Minh Viễn muốn hoàn thành việc thành hôn.
Bách thị cười nhẹ nhàng: “Ta vẫn luôn lo lắng chuyện cháu gái cơ thể ốm yếu, sợ sẽ làm nó bị mệt, chứ chẳng nghĩ đến việc xung hỉ này, là ta không đúng, may mà Minh Viễn nghĩ đến, nếu như cháu gái có thể khỏe lại, đó sẽ là một việc rất tuyệt vời.”
Lục lão phu nhân mỉm cười: “Không nói tới ngươi, ta cũng không nghĩ đến việc này, vẫn là hài tử Minh Viễn chu đáo.”
Bách thị nịnh nọt: “Đều là nhờ Lão phu nhân người đã dạy dỗ tốt.” Lục lão phu nhân thương tiếc cho phụ thân của Lục Minh Viễn cơ thể yếu ớt không làm gì được, mẫu thân xuất thân từ gia đình sĩ tộc suy tàn, sợ người hầu thờ ơ bỏ rơi hắn nên mới bế hài tử này về nuôi dưỡng.
Lục lão phu nhân lắc đầu cười nói: “Thôi chúng ta không ở đây mèo khen mèo dài đuôi nữa, trước đây không biết, bây giờ biết rồi, nên tổ chức cho xong chuyện thôi.”
Bách thị lấy khăn tay ấn ấn lên khóe miệng: “Mẫu thân nói phải, vẫn phải nhờ mẫu thân thay chúng xem ngày lành tháng tốt.”
Lục lão phu nhân gật đầu: “Phải làm, nhưng hiện tại là tháng bảy, mọi chuyện đều không thích hợp, đợi đến tháng tám ta sẽ mang bát tự của Minh Viễn và Dục Nhi cho Từ Dung sư thái, nhờ bà ấy xem ngày lành tháng tốt.”
Tháng bảy là tháng của ma quỷ, mùng một phủ quỷ môn mở ra, ác ma sẽ đến nhân gian cho đến ngày ba mươi quỷ môn mới đóng lại, lúc đó mới có thể rời đi, cho nên, tháng bảy là tháng có âm khí nặng nhất trong năm, mọi chuyện đều không thích hợp để làm.
Bách thị: “Mẫu thân nói phải, đã phiền đến lão phu nhân phải lo lắng rồi.”
Sau khi Bách thị rời đi, Lục lão phu nhân đến Tiểu Phật đường đọc một bộ kinh thư, buổi tối nằm trên giường, rất lâu sau mới đi vào giấc ngủ.
Dưới cùng một bầu trời đầy sao kia, A Ngư cũng không ngủ được. Tháng tám, Nhan Gia Dục sẽ xảy ra chuyện, cho nên đến lúc chết nàng cũng không biết, Lục Minh Viễn đã từng muốn hoàn thành việc thành thân với nàng.
A Ngư trở mình, những lời nói của Lục lão phu nhân và Bách thị thoạt nghe là rất bình thường, nhưng sau khi hoài nghi lại khiến người ta cảm thấy đâu đâu cũng vi diệu.
Cùng lúc đó, bà vú họ Tống nằm trằn trọc không ngủ được, nghĩ đến lọ thuốc đã vỡ, chần chừ không biết có nên đi xin lại không, một mặt là sợ bị mắng, mặt khác lại nghĩ đó là hài từ do chính tay mình chăm sớm, uống sữa của mình cho đến lớn, làm sao không có chút cảm tình nào, uống ít thuốc lại có lẽ sẽ sống được thêm hai ngày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]