" Ta bảo vệ ngươi! " Mộc Trà ngước mi nhỏ, chớp chớp một cái, vui vẻ nhào người ôm tới: " Ta không muốn ở một mình đâu " " Được, không để ngươi ở một mình, ngoan, đừng khóc " Rất phiền! Đương nhiên hai chữ " Rất phiền " đã bị Khương Ý Vệ nuốt vào, vỗ vỗ vai nhỏ, hắn giống như an ủi em gái. -------- " Diên ca ca, ca nói xem mọi người có tìm thấy chúng ta không? " Mộc Trà ngẩng mặt, nhìn Khương Ý Vệ Khương Ý Vệ nắm lấy bàn tay nhỏ, dắt tiểu muội đi xung quanh một vòng, hắn híp mắt cười, nói: " Sẽ thấy, nếu không ta bằng mọi cách đưa ngươi ra ngoài? " " Ô ô, ra ngoài sư phụ sẽ phạt ta mất! " Khương Ý Vệ có một chút bất ngờ, một tài nữ nổi danh từ khi một tuổi như nàng sẽ bị người la sao? " Tại sao sư phụ lại phạt ngươi? " Mộc Trà hơi dừng lại, bày một bộ dạng suy tư, chột dạ đáp: " Haha... sư phụ đâu có phạt ta đâu! " " Ngươi có phải trốn học chạy ra đây hay không? " Bị nói trúng tim đen, Mộc Trà nhảy dựng, chớp chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, chu chu miệng nhỏ: " Ta chỉ là đi chơi một chút thôi! " Khương Ý Vệ không đáp, dẫn cô theo đường mòn đi được tới bên ngoài. Mộc Trà không biết tại sao Khương Ý Vệ lại dùng một cái tên giả để nói với cô, hắn nói hắn là Lưu Diên. Ừ thì Lưu Diên, ngươi muốn chơi lão nương sẽ chơi chết ngươi! ------- 2 năm sau ----- Mộc Trà vô cùng hài lòng với tiến triển của cốt truyện, đương nhiên hiện tại Khương Ý Vệ không ít thì nhiều đã có tình cảm với cô, dù không muốn cũng nhất định phải có! [ Ký chủ a, có phải cô động tâm với nam chính quân rồi hay không? ] Ngồi cà lơ phất phơ trên cành cây, Mộc Trà khẽ đung đưa chân, híp mí mắt nhìn bông hoa lê tử đang rơi xuống: " Ngươi không sợ ta có tình cảm với nhân vật dẫn đến cốt truyện thay đổi hay sao? " [ Bổn hệ thống xem qua số liệu rồi, ký chủ cơ bản chả có cái gì gọi là cảm tình ở đây cả! ] Vậy ngươi còn hỏi làm gì? Rảnh rỗi quá thì đi chà rửa lại cái ruột đi, đồ bình hoa di động! [ ... ] Được rồi, ta đây là hệ thống tiên tiến văn minh, không thèm chấp nhặt với ký chủ ngu si! Hệ thống không đáp một lời, trực tiếp offline. " Nghiên Nghiên, muội thế nào lại trèo lên đây rồi? " Mộc Trà quay đầu nhìn, ra là nam chính đại nhân " Diên ca ca, là muội tự leo lên đó, ca thấy muội có giỏi không? " Khương Ý Vệ híp mắt, đạp nhẹ đất lao người lên ôm lấy thân hình Mộc Trà, nhẹ nhàng đáp xuống đất, hắn gõ nhẹ một cái vào đầu cô, có chút tức giận nói: " Lần sau không được nghịch thế này nữa nghe chưa? Còn để ta thấy nữa nhất định sẽ cho muội thêm bài tập! " Mộc Trà đưa tay ôm lấy đầu nhỏ, ủy khuất nhìn hắn, chu chu miệng chửi thầm một tiếng. Đầu lão nương là để ngươi gõ à?! " Muội lần sau không như vậy nữa! Diên ca ca thật đẹp trai, thật rộng bụng* ca đừng cho muội bài tập nữa! Hân Nghiên sắp làm đến điên đầu rồi! " Khương Ý Vệ cười cười, nói: " Đi, nhanh vào làm bài tập, làm xong cho muội bánh ngon! " Mộc Trà phụng phịu, sau cũng bị bât đi làm bài tập. Chính xác từ sau lần té núi, Khương Ý Vệ không biết làm cách nào trực tiếp trở thành lão sư của Mộc Trà, hắn chính là chuyên gia giao cho cô rất nhiều bài tập! Mộc Trà bày tỏ bản thân rất không thích điều này, Khương Ý Vệ lại càng tăng thêm, có lần làm đến chân tay rã rời, nhưng mà sau mỗi lần giao bài tập Khương Ý Vệ nhất định sẽ cho cô đồ ăn ngon cùng xin sư phụ cho cô nghỉ một buổi để ngủ nướng, Mộc Trà vì giấc ngủ ngàn vàng vẫn luôn nịnh nọt con hàng này! Xin lỗi, lão nương đây là khách sáo với nam chính đại nhân thôi! ------- Học tập ở Tịch Nguyên Đường đến năm 13 tuổi, Mộc Trà trở lại hoàng cung Bắc Thần. Khương Ý Vệ hai năm trước đột nhiên biến mất, Mộc Trà không biết hắn trốn đi đâu, nhưng trong nguyên tác có nhắc qua nam chính đại nhân có một đoạn thời gian mai danh ẩn tích để làm gì đó. Cô cũng không quan tâm lắm, đằng nào chả phải chạy theo nguyên tác! Bắc Thần quốc không phải là quốc gia phong kiến chuyên quyền, mà giống như một bộ lạc vô cùng lớn mạnh. Nữ nhi Bắc Thần cũng chưa từng bị hạn chế, ở đây nữ nhi có thể đi học, có thể tập võ, bắn cung, tham gia thi cử, vào triều làm quan. Dưới triều vua Trình Diệp Phàm - Quốc hiệu Nguyên Bảo, cũng có không ít quan tước là nữ. Thảo nguyên Bắc Thần trải dài tứ phương, vó ngựa Bắc Thần đạp đổ hung thần, Mộc Trà thực cũng rất thích triều đại này, tự do tự tại, ngang dọc tứ phương! Cô ở Tịch Nguyên Đường cũng học được không ít thứ, có cầm kì thi hoạ, có cưỡi ngựa bắn cung, có thương đao binh pháp. Lần nữa trở về hoàng cung Bắc Thần, Mộc Trà đã bắt đầu có nhưng suy tính cho riêng mình, cô cũng không mong triều đại này bị hủy hoại, nhân dân Bắc Thần ấm no hạnh phúc, vó ngựa tứ phương là những gì nguyên chủ muốn, đồng thời đó cũng là mong muốn của Mộc Trà. ----------- Lựa chọn vi diện tiếp theo [ Hiện đại: Nhắm mắt thấy bình minh ] [ Hiện đại: Nắng mai mang em đi ] [ Cổ đại: Thiên trường địa cửu ] [ Cổ đại: Vì người mà đến! ]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]