Mộc Trà ngồi trên ghế lái, ánh mắt hơi nheo lại, mà Đường Liệt kia lại ngang nhiên ngồi ở ghế phụ, thậm chí trên mặt còn hiện lên nét cười rất rõ. 
Nhìn qua kính treo gần ghế lái, nam nhân mặc áo sơ mi trắng đã lấm lem đất dơ, đầu tóc có chút rũ rượi, song dẫu cho có bị bỏ đói lâu như vậy hắn vẫn toát ra dáng vẻ ma mị dù người. 
Mộc Trà tùy ý ném xuống chỗ hắn một bọc trái cây, gương mặt bình tĩnh, thanh âm bình thường không nghe ra ý tứ gì: " Xuống xe. " 
" Niếp tiểu thư, giúp người thì giúp cho chót. Dù sao em cũng cứu tôi một mạng, đem thân tôi bồi ngủ coi như đền ơn cũng không quá. " Đường Liệt bắt được túi trái cây, thong dong mở ra, đem một quả táo bỏ lên miệng cắn, mỉm cười sán lạn. 
" Tôi cứu anh lúc nào? " Mộc Trà vẫn không nhìn đến hắn, lười biếng gõ tay vào vô lăng. 
" Một viên đạn, hư ổ khoá. Vậy là cứu tôi rồi. " 
" Bắn trượt thôi. " Mộc Trà đem khẩu AK bên cạnh ghế lái lên, dùng khăn mù xoa lau nhẹ nòng súng. 
Bắn trượt thật! 
Lão nương không có ý cứu hắn đâu! 
Nhưng mà biết ngay là sẽ không giết được mà, tùy ý bắn thôi. Boss phản diện mà dễ lật như vậy thì hệ thống quèn kia sẽ ăn sầu riêng bằng mũi một tháng! 
[ ... ] Nằm im cũng trúng đạn? 
Ký chủ ngu ngốc, bản hệ thống tiên tiến tối tân ta mới không ăn sầu riêng đâu! 
Đường Liệt nhìn thiếu nữ đang lau khẩu súng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-co-mot-doi-hoi-tiec/1503417/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.