Thời điểm Dịch Giản đến bệnh viện là khi Mộc Trà đang tập bài tập hồi phục chức năng. Cho dù chỉ là hôn mê hơn một tuần nhưng cơ thể của người phụ nữ sau khi sinh, một vài nơi lúc nào cũng đau như muốn đòi mạng.
Thiếu nữ vịn tay vào lan can, cẩn thận từng li từng tí bước về phía trước, dáng vẻ suy yếu, song vẫn gắng sức đi tới phía trước.
Rốt cuộc thì vẫn luôn như vậy, Mễ Bối Ly từ trước đến giờ luôn là một người không bao giờ chịu đứng im tại chỗ.
Phạm vi hoạt động của cô rất nhỏ, dường như chỉ đi được bằng một phần ba người bình thường. Gương mặt nhỏ đã trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, có lẽ vì thân thể đã quá gầy yếu nên quần áo bệnh nhân mặc trên người lại rộng ra không ít, bàn tay trắng nõn vốn xinh đẹp tinh xảo, nay lại gồng lên những đường gân xanh như sợi chỉ rất dễ nhìn.
Dịch Giản đứng bên ngoài cửa, lẳng lặng nhìn thiếu nữ trước mặt đang cẩn thận từng bước đi, sau đó hắn tiến tới, thong dong tựa như đang đi dạo bên bờ biển gợn đầy sóng trắng.
Hắn hoàn toàn có thể nhìn ra người trước mặt đã rất mệt mỏi, song cô ấy chỉ dừng lại chốc lát, thở hổn hển, sau đó cẩn thận quay người nhìn hắn.
Vốn dĩ người bị hôn mê lâu, cơ thể cùng sắc mặt sẽ tiều tụy đi không ít, cô cũng không ngoại lệ, song, dẫu cho cơ thể đã gầy đi không ít, nhưng gương mặt lại quyến rũ hơn mấy phần.
Giọt mồ hôi lăn qua vành tai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-co-mot-doi-hoi-tiec/1503395/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.