Cố Việt Bân đang đau, đó là nỗi đau điên cuồng gần như sắp không thể nào che giấu đè nén lại trong cơ thể. Hắn cứ thế không kịp đề phòng bị vạch trần những vết thương mà ngay cả hắn cũng chưa từng tự biết ra trước mặt mọi người, sau đó hắn nhìn đến hộp giấy được gói cẩn thận đặt ở góc thùng carton, giấy gói màu xanh lam được gói rất cẩn thận, nhưng nhìn đến vết tích của thời gian, xem ra đã rất lâu rồi.
Đôi tay hắn run rẩy cầm lấy hộp giấy, bên trong có một tấm ảnh và một bức thư cũ, nét chứ rất đẹp, chỉ có điều hàng chữ không được thẳng.
Một giọt lại một giọt rơi xuống, dòng nước nóng ấm lăn dài từ khoé mắt xuống gò má, cuối cùng rơi xuống tờ giấy đã xỉn màu kia, nét chữ vốn đã bị lem bởi những giọt nước mắt của người trước, hiện lại nhoè đi một ít vì nước mắt của người sau.
Cuối cùng có một tấm ảnh, tấm ảnh chụp hai đứa trẻ đang cười rất vui vẻ. Ánh mắt của bé gái nheo lại, dưới khoé mắt bên trái có một nốt ruồi lệ xinh xắn, lúm đồng tiền đáng yêu treo ở hai bên, tóc mai được cột gọn gàng, thắt bím, hơn nữa còn có thêm hai cái nơ xinh xắn, nụ cười tươi như hoa anh đào, rực rỡ như ánh nắng của buổi bình minh. Bé trai bên cạnh dường như trưởng thành hơn, nét mặt có chút lạnh nhạt nhưng nhìn kỹ, trong mắt cậu bé lại có nét cười rất rõ.
Cố Việt Bân làm sao có thể nhìn không ra đứa trẻ kia, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-co-mot-doi-hoi-tiec/1503360/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.