Chương trước
Chương sau
Mộc Trà trở về biệt thự nhà họ Cố cũng đã hai tuần sau, cô lúc này đã được gỡ vải băng trên mắt.
Ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không không hề có tiêu cự, Mộc Trà được người đỡ vào, việc đầu tiên là để người giúp cô làm quen với khung cảnh cùng bài trí xung quanh.
Khuôn viên biệt thự nhà họ Cố rất rộng, xa hoa và lộng lẫy là những gì Mộc Trà cảm nhận được.
La Gia Ý đi học một ngày, đến buổi tối mới trở về nên Mộc Trà cũng không vội.
Tất cả nội thất trong nhà đều được Cố Việt Bân cho người sắp xếp lại, thậm chí ở trong nhà ngoại trừ cầu thang ra thì không còn bậc thang nào hết.
La Thi Anh trước kia rất thích vẽ, thời gian rảnh đều sẽ vẽ tranh, cô ấy bắt đầu học vẽ từ năm 5 tuổi, có lẽ vì gen di truyền từ ba mẹ nên La Thi Anh vẽ rất đẹp.
Mộc Trà theo trí nhớ, nhờ dì Trương đưa đến phòng vẽ của La Thi Anh trước kia, cô ngồi trước giá vẽ, đôi mắt vô hồn không tiêu cự nhìn vào khoảng không.
Dì Trương đứng từ ngoài cửa nhìn vào không khỏi đau sót, cuối cùng ngậm ngùi đóng cửa rồi rời đi.
Dì Trương là vú nuôi của Cố Việt Bân, chăm sóc hắn từ nhỏ, đối với Cố Việt Bân bà hẳn là người hiểu hơn ai hết. Mẹ của Cố Việt Bân mất từ khi hắn còn nhỏ, cha hắn cười thêm một người phụ nữ khác, người phụ nữ này không hẳn là đối xử tệ với Cố Việt Bân nhưng hắn vẫn luôn nhìn thành kẻ thù đã cướp đi sinh mạng của bà Cố.
Con người Cố Việt Bân luôn có một loại chấp niệm không dứt, hắn đã sớm định tình với một người, cả đời này sẽ đối tốt với người đó, hắn sẽ không để người trong lòng chịu một phần oan ức - Ví như Lý Thanh Thuần chẳng hạn.
Dì Trương không biết vì sao quan hệ của La Thi Anh và Cố Việt Bân ra nông nỗi này, trước kia cho dù không có tình cảm Cố Việt Bân cũng không hành hạ thể xác hay tinh thần của La Thi Anh, nhưng từ khi có một Lý Thanh Thuần xuất hiện, mọi chuyện đã đổi thay.
Mộc Trà ngồi đối diện với giá vẽ, mì dài hơi rũ xuống, cô chậm rãi đánh giá căn phòng một lượt.
Không khó để nhận ra căn phòng này có rất nhiều tranh vẽ, tranh loại gì cũng có, nhiều nhất lại là tranh chân dung, mà người được hoạ chân dung chỉ có một - Là Cố Việt Bân.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, Mộc Trà lục tìm được trong hộp gỗ nhỏ được một bức ảnh và một sợi dây chuyền được cất trong hộp thủy tinh.
Ánh mắt hơi híp lại, bức ảnh trên tay lại có chút quen thuộc, là một bức ảnh chụp hai đứa trẻ, một đứa trẻ là nữ, đây hẳn là La Thi Anh, còn đứa trẻ còn lại là nam, nhìn rất thuận mắt. Mộc Trà lật ra đằng sau bức ảnh, trên có ghi một dòng số, xem ra là ngày chụp của bức ảnh, hoặc là không phải?
" 12 tháng 5... "
Nhẹ tay đặt tấm ảnh vào hộp gỗ, Mộc Trà bây giờ mới có thời gian nhìn đến hộp thủy tinh kia. Là một hộp thủy tinh được chế tác bằng thủy tinh lam lưu ly, loại thường được dùng trong hoàng gia. Trong trí nhớ của nguyên chủ không hề có chút ấn tượng nào về món đồ này, nhưng xem ra thân thế của La Thi Anh không hề tầm thường.
Sợi dây chuyền lại càng không bình thường, hình dáng vô cùng kỳ lạ, sợi dây bạc không có gì đáng nói nhưng mặt dây chuyền lại là một viên ngọc màu xanh lam đã khuyết thiếu đi một nửa, hơn nữa bên trong mặt ngọc còn có hình hoa Lục Mai.
[ Nhiệm vụ phụ tuyến: Bí mật Tử Kỳ Khâm Phong. ]
Mẹ kiếp, nghịch một tý mà hệ thống quèn lại phát nhiệm vụ rồi!
[ ... ] Ai mượn ký chủ táy máy làm gì? Có phải bản hệ Thống ép cô đâu? Oan ức!
Cất đồ gọn vào tủ, Mộc Trà trở lại ghế, ngồi trước giá tranh.
Câu lên nụ cười nhàn nhạt, đôi tay linh hoạt vẽ từng nét chì trên giá vẽ.
Cô thừa nhận là bản thân không thể vẽ có hồn được như La Thi Anh, nhưng đôi tay vừa chạm vào bút đã tự chạy trên giấy, giống như đã từng hoạ rất nhiều lần một hình ảnh, chính vì vậy mới có cảm giác quen thuộc, cho dù không nhìn cũng có thể vẽ ra một cách chính xác.
Nét chì chậm rãi dừng lại ở đôi mắt, Mộc Trà không vẽ nữa, đôi tay với lấy chậm rãi tháo bức tranh xuống, ghi lên một dòng số, là thời gian của ngày hôm nay.
Tiếng giày da càng lúc càng gần, càng chân thực cuối cùng dừng hẳn.
Thay một tờ giấy mới, Mộc Trà ngồi nhìn, ánh mắt vô hồn nhìn đến rõ ràng đã không còn tiêu cự, cô chỉ ngồi lẳng lặng như vậy.
Trong nguyên tác, La Thi Anh không bị mất trí nhớ, việc mất đi trí nhớ này đương nhiên do Mộc Trà bày ra. Đối với một La Thi Anh năm 24 tuổi thì Cố Việt Bân chỉ đơn thuần là Cố Việt Bân, bên cạnh hắn không có Lý Thanh Thuần.
Để hắn nếm thử mỹ vị nhân gian, thế nào gọi là áy náy một đời.
Mộc Trà ngồi thất thần bên giá vẽ, bàn tay thon gầy vẫn cầm trên tay cây bút nhưng không biết bắt đầu từ đâu, mi dài hơi rũ xuống, cuối cùng câu lên nụ cười đến tê tâm phế liệt.
Bàn tay hơi quơ trên không trung cuối cùng cũng tìm thấy điểm tựa, cô đặt cây bút chì xuống, bút chì vậy mà lăn từ thành gỗ của giá vẽ xuống đất.
Cô hơi nghiêng đầu lắng nghe, cuối cùng người cô từ trên ghế dời xuống đất, đầm voan dài theo đó trải xuống nền nhà, ngón tay khua loạn trên đất toan chỉ tìm cây bút chì.
Ánh mắt của cô không tiêu cự, nhìn lại vô hồn đến đau thương, đôi môi anh đảo thường ngày được chăm sóc cẩn thận hiện dần trắng bệch: " Đâu rồi...? Đâu rồi...? Đi đâu rồi? "
Cả người cô run lên, ngón tay theo động tác mò mẫm trên nền đá lạnh, giọng của cô đã sớm vỡ oà, kéo theo đó như cả tâm can và máu thịt: " Đâu rồi...? Ở đâu...? "
Chữ cuối cùng đã mang theo nghẹn ngào và đau đớn.
Cố Việt Bân nãy giờ đừng ngoài cửa đã sớm thu một cảnh này vào tầm mắt, hắn tiến lại, cúi người nhặt cây bút chì cách chỗ Mộc Trà không xa, đem nó đặt vào tay cô.
Đôi tay nhận được bút, theo bản năng sờ khắp thân bút cuối cùng cũng tìm được kí hiệu kia, cô giữ chặt bút chì vào người, cúi đầu rối rít: " Dì Trương, cảm ơn, cảm ơn... "
Ánh mắt hơi rũ xuống, Cố Việt Bân không đáp, lẳng lặng bước ra ngoài.
Mộc Trà nghiêng đầu khó hiểu, cố gắng lắng nghe nhưng rốt cuộc cũng không nghe thấy cái gì.
_____
Một chút lợi tức tri ân từ Author: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua!
Tác phẩm này cán mốc 10.000 like Au đảm bảo sẽ có một lượt bão.
À, còn nữa, Au định đổi tên tác phẩm này thành: [ Xuyên Nhanh ] Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc!
Vì mình viết không chuyên nghiệp nên đôi lúc còn lủng củng, xây dựng cốt truyện không chặt chẽ, cùng việc viết tiểu thuyết bằng điện thoại không tránh khỏi những sai lầm về dấu câu và chính tả, cảm phiền mọi người thông cảm. Mình sẽ cố gắng cải thiện từng ngày.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian qua.
Chúc mọi người ngày mới vui vẻ
(´∩。• ᵕ •。∩`)
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/765704/markdown/9584022/1593704017250.jpg-original600webp?sign=94dceed019ca8ea2f081b04f16a41215&t=5fff8980)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.