Thuần Liêu Ninh lạnh nhạt bước qua người Diệc Minh, còn không quên nghiêng đầu lạnh lẽo nhìn hắn. Đi một đường thẳng tiến vào trong, Thuần Liêu Ninh theo lối vào đặc biệt, trực tiếp tiến vào phòng cấp cứu. Đèn đỏ phòng cấp cứu vẫn còn sáng, quản lí Dương hớt hải chạy vào, lo lắng đến độ áo vest thường ngày là vật bất ly thân với cô ấy cũng bị vứt gọn vào một góc. Bước chân dần chậm lại, Quản lí Dương lấy gọng kính xuống, chớp mắt một cái đã trở nên lạnh nhạt hơn bình thường gấp bội phần. Ánh mắt hướng về phía phòng cấp cứu vẫn sáng đèn bên kia, sắc mặt Dương Nhật Hạ trầm xuống, tiếng giày cao gót đinh đang kêu trên hành lang vắng. Đạo diễn nhìn thấy liền đứng dậy, nhanh chân đi đến chỗ quản lý Dương. " Quản lí Dương... " " Ai làm? " Dương Nhật Hạ trực tiếp vào thẳng vấn đề, sắc mặt thường ngày đã lạnh nhạt, hiện tại còn lạnh nhạt hơn. Đạo diễn không đáp, chỉ hơi lắc đầu. Dương Nhật Hạ " Hừ " lạnh một cái, khoé miệng câu lên nụ cười chế giễu khôn cùng. Một câu " Ai làm? " cũng chỉ hỏi cho có, Dương Nhật Hạ nhìn thấy Ngu Diêu Diêu ở bên kia cô còn không biết lí do Mộc Trà phải vào viện sao? " Ra ngoài với tôi. " Dương Nhật Hạ lạnh nhạt nhìn Ngu Diêu Diêu, chất giọng đã trầm xuống không ít. Ngu Diêu Diêu có chút hoảng sợ, hơi ngẩng mặt lên, vành mắt đã sớm ướt lệ, đỏ hõm nhìn vô cùng thương tâm. Cô ta nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, cao ngạo, lạnh nhạt, bất kể loại khí chất gì đều khiến cô ta không khỏi sợ hãi. Dương Nhật Hạ để lại một câu rồi cất bước ra ngoài, Ngu Diêu Diêu bần thần một lúc rồi cũng yểu điệu rời ra. Đạo diễn cũng chỉ lạnh nhạt nhìn theo, ông ta không thể quản, mà càng không muốn quản, loại chuyện này cho dù có muốn cũng không có quyền lên tiếng. Dương Nhật Hạ rời đi chưa đến hai mươi phút, lúc trở vào thì không thấy Ngu Diêu Diêu đâu nữa. Sau hơn bốn tiếng, đèn ở phòng cấp cứu tắt đi, người bên trong đẩy cửa ra, y tá cùng các bác sĩ đẩy ra một chiếc giường trắng cùng một đống dây chuyền lỉnh kỉnh. Giường bệnh được đẩy ra, mọi người lo lắng tới hỏi. Bình thường bị đụng đầu như vậy sẽ không phẫu thuật lâu đến bốn tiếng, điều này đương nhiên khác lạ so với bình thường làm sao có thể không khiến người khác lo lắng cho được. " Bác sĩ, sao rồi? " Đạo diễn là người lên tiếng đầu tiên. Một vị bác sĩ đứng ra nói lại bệnh tình với mọi người, những người còn lại thì đẩy giường bệnh đi. Dương Nhật Hạ chậm rãi rời đi, trước đó còn không quên lạnh nhạt để lại một câu. " Chuyện hôm nay tôi hy vọng các vị ở đây kín kẽ, nếu không tôi không chắc sẽ có việc gì xảy ra đâu. " Không phải lời đề nghị hay yêu cầu, đây là một lời đe doạ. Mộc Trà được đưa vào phòng hồi sức đặc biệt, Thuần Liêu Ninh đi theo phía sau, tiến vào nơi cô nằm. Anh mấp máy gì đó chỉ đủ để bản thân nghe thấy sau đó chậm rãi đem mền dém lại cho kín. Gió nam thổi mang theo hơi lạnh thấu xương, Dương Nhật Hạ không trở về, cô ở bên ngoài gọi điện thoại. Đình Tiện vẫn luôn không nghe điện thoại, kể từ ngày xảy ra chuyện kia hắn đến một lần cũng chưa từng hỏi đến, mà Quản lí do hay Mộc Trà cũng chưa từng gặp qua. Dương Nhật Hạ từ buổi tối đến giờ đã gọi không ít cuộc, nhưng vẫn chỉ có lời đáp " Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gửi lại tin nhắn theo tiếng bíp " lạnh nhạt từ tổng đài. Tất cả lịch trình đều bị dồn lại, Mộc Trà đến hai ngày sau mới tỉnh dậy, cô tĩnh dưỡng thêm ở bệnh viện thêm ba ngày rồi mới rời đi. Việc đầu tiên sau khi rời viện là mở họp báo. ... Đại sảnh lớn đông đúc người, tất thảy đều có một điểm chung là mang theo máy ảnh. Không sai, bọn họ là những phóng viên được mời đến trong buổi họp báo ngày hôm nay. Thiếu nữ đi từ bên phía cánh gà của sân khấu bước ra, đám phóng viên thi nhau chụp ảnh. Mộc Trà mặc một bộ đồ đơn giản, ống tay loã dài đến cổ tay được cắt may tinh tế, cổ áo xường xám được thiết khế kéo lên cao, tà áo dài đến mắt cá chân xẻ tà đến ngang đùi, màu trắng tinh khôi được điểm lên hình hoa bỉ ngạn màu đỏ lại đặc biệt phá lệ kiêu sa. Cô bước đến phía mục đài, ánh mắt hơi rũ xuống ngăn trở tầm nhìn của mọi người lại khéo léo giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt. " Xin chào mọi người, cảm ơn vì hôm nay đã bỏ thời gian đến đây tham gia họp báo của tôi. " Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt, cúi người cảm ơn. Máy ảnh liên tục được bấm, chỉ hận không thể một giây chụp hai mươi tấm Mọi người phía dưới bắt đầu xôn xao, một phóng viên tiến lên hỏi: " Cửu ảnh hậu, xin hỏi cô gần đây có tham gia vai diễn cho bộ phim nào không? " " Xin hỏi chuyện lần trước dính scandals với minh tinh tuyến 18 và ảnh đế, Cửu ảnh hậu có điều gì muốn nói không? " " Xin hỏi việc tin đồn giữa cô và ảnh đế Diệc Minh có phải là sự thật không? " Hàng loạt những câu hỏi dồn dập ập đến, có ý tốt, cũng có ý xấu. Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt, đôi tay xinh xắn chậm rãi vén lọn tóc mai về phía sau mang tai, " Hôm nay tổ chức họp báo tôi chỉ muốn thông báo một việc. " Tiếng máy ảnh tanh tách vang lên, hiện tại đám người xôn xao đã im lặng như tờ, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi. " Tôi chính thức giải nghệ, rút chân khỏi giới giải trí, cảm ơn tất cả các bạn trong thời gian qua đã ủng hộ tôi. " Mộc Trà vừa đáp lời, đám người bên dưới đã sững sờ thành một đám, cô chậm rãi bước xuống khỏi sân khấu, lạnh nhạt rời đi. Đám phóng viên nhận ra việc này quá đỗi sốc, mất mấy giây mới định thần lại được, bọn họ lao lên như bầy ong vỡ tổ, thi nhau hỏi chuyện. " Cửu ảnh hậu, tại sao cô lại rút chân khỏi giới giải trí? " " Cửu ảnh hậu, có phải chuyện scandal đã khiến cô áp lực hay không? " " Cửu ảnh hậu, cô thực sự sẽ rời khỏi giới giải trí không? Chuyện này có uẩn khúc gì hay không? Cửu ảnh hậu, xin trả lời cho chúng tôi... " Đám người nhao nhao lên nhưng lại bị rất nhiều bảo vệ giữ lại, Mộc Trà chậm rãi nâng tà xường xám rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]