* Cạch * 
Tiếng cửa vang vọng khắp không gian, Đình Tiện hơi nhíu mày nhìn vào khoảng không. Trong nhà không có bật đèn, lại có chút tối, tùy ý tháo giày ra, đặt gọn vào hộp tủ, Đình Tiện lúc này mới gọi: " Dì Trương? " 
Cửa nhà ban nãy không đóng, đoán chừng là dì Trương chưa về, lúc vài lại có một chút nghi hoặc. Nhìn đến giày cao gót được để ngay ngắn ở tủ để giày, Đình Tiện ngờ ngợ. 
" Chào mừng Đình tổng về nhà, khách không mời mà tới tôi đây đã chờ anh rất lâu rồi đấy. " 
Thanh âm cắt đứt suy nghĩ của Đình Tiện, hắn hơi ngước đầu, người trước mặt mỉm cười nhàn nhạt, ánh sáng hoàng hôn hắt vào người cô tạo nên một tầng sương sáng ấm áp. Không gian chỉ còn lại tĩnh lặng nhưng trái tim lại đập nhanh một nhịp. 
" Đình tổng? " 
" Ừ? " Đình Tiện hơi rũ mi, đáp một tiếng, lúc này nhìn xuống mới để ý đến người phụ nữ này cứ như vậy mà đi chân trần rồi? 
" Cầm giúp tôi " 
Đưa cặp da bóng loáng vào tay Mộc Trà, cô còn đang khó hiểu nhìn hắn, Đình Tiện mở tủ, lấy ra một đôi dép bông đi trong nhà, hắn cúi người, nửa ngồi nửa quỳ trên đất, đặt dép bông xuống trước đôi chân trần của cô, trầm giọng, " Em không cảm thấy lạnh sao? " 
Mộc Trà bây giờ mới ngợ ra, ban nãy chạy vào vội quá đã kịp nghĩ đến dép guốc gì đâu? 
" Cảm... Cảm ơn Đình tổng " 
Mộc Trà cười trừ, Đình Tiện lúc này cũng đứng dậy, đem cặp da 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-co-mot-doi-hoi-tiec/1503334/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.