"Tui đã hứa sẽ bù nha:)"Sáng hôm sau
Minh Hân cố mở đôi mắt thiếu ngủ của mình ra.Cô mệt mỏi ngồi dậy sửa soạn lại y phục.Tối hôm qua,cô bị nàng hành cho lên bờ xuống ruộng,dù là người tập võ nhưng cô không chắc nếu tình trạng này cứ diễn ra liên tục thì cô có chịu được hay không.Đang chìm đắm trong suy tư thì cửa phòng mở ra.Thanh Hàn trên tay cầm 1 bát cháo với khuôn mặt vui vẻ tràn đầy sức sống tiến vào.Minh Hân đã quá quen với bị hành liệt giường nên cô cũng chả thèm nổi giận nữa,chỉ cần làm mặt lơ là được.Thanh Hàn thấy người thương làm lơ mình thì ủy khuất bám vào vạt áo cô,cố dùng giọng nhỏ nhẹ để dỗ nương tử.
Thanh Hàn:"Nương tử,nàng giận sao?"
Minh Hân chỉ cười mỉm,chống tay lên cằm,nghiêng người một chút sang hướng cửa sổ.Nắng ấm buổi sáng cộng thêm mái tóc bóng mượt của cô làm Thanh Hàn cảm thấy cổ họng như bị đốt cháy.
Minh Hân nói với giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa đầy sát ý:"Tỷ có thể chọn ngủ ở thư phòng thêm 1 tháng,hoặc tỷ không được đến đây trong 1 năm.Chọn đi."
Lâm Thanh Hàn mặt biến sắc ngay lập tức,nàng sà ngay vào áo MInh Hân,làm bộ dạng như tiểu hài tử bị bắt nạt,mếu máo:"Nương tử đại nhân,nàng tuyệt đối không thể làm như vậy được.Ta chịu không nổi 1 tháng."
"Vậy cũng ráng mà chịu đi,ai bảo tỷ hung hăng quá làm gì!"Nói rồi cô vớ lấy chén cháo mà thưởng thức ngon lành trong khi nàng trầm cảm ngồi đó:)
- 2 tiếng sau-
Cuộc đàm phán với sứ giả cuối cùng cũng bắt đầu.Thanh Hàn ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-cau-binh-yen/465197/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.